Phật Hệ Vai Ác

Chương 43

Edit by NHT Chang

==============

Nhưng dù là nói vậy, cánh tay đang nhấc Tề Tu kia lại run càng ngày càng dữ dội, Nhạc Độc Cô dùng cánh tay kia giữ chặt lấy cánh tay mình, mới miễn cưỡng kiềm chế không run lên.

Tề Tu vặn vẹo đầu lại, nhìn thấy y bào của Nhạc Độc Cô bị gió thổi tung, thần sắc đáng sợ ngửa mặt lên trời gào thét, trong lòng cũng có chút hối hận, cảm thấy mình không nên vì cảm xúc tiêu cực mà mất hết lý trí như vậy, vừa định nói gì đó xin lỗi, một con bạch long bỗng nhiên từ dưới đám mây đen bay vọt ra, bay lên không trung trừng to mắt phun ra tiếng người: “Thánh Tử, hóa ra ngươi thích kiểu này à! Sớm nói chứ, ta đảm bảo làm còn sướиɠ hơn ma sủng của ngươi!”

Nhạc Độc Cô cảm thấy toàn thân vô lực, hắn nhấc Tề Tu từ cột buồm nhảy xuống, ném Tề Tu ra đầu thuyền, sợ mình không kiềm chế được mà làm ra chuyện sai trái, nhưng không ngờ con bạch long kia lại bắt chước làm theo, để giành lấy thánh tâm, trực tiếp đưa móng vuốt về phía Tề Tu.

Nhạc Độc Cô không nghĩ nhiều, rút thanh trọng kiếm sau lưng ra liền chém một nhát, ngay lúc hắn còn chưa kịp hoàn hồn, một móng vuốt của con bạch long đã bị chém đứt, rơi xuống bên cạnh Tề Tu.

Bạch Kỳ Di đau đến mức gào khóc ầm ĩ, Tề Tu nhanh tay lẹ mắt, nhặt lấy móng rồng rơi bên cạnh mình ném cho Bạch Kỳ Di.

Bạch Kỳ Di ôm lấy móng vuốt đẫm máu của mình, lao xuống dưới đám mây đen, chỉ còn tiếng vọng lại quanh quẩn bên thuyền: “Thánh Tử chờ ta, ta suy nghĩ lại rồi sẽ quay lại chơi trò này với ngươi!”

Động tĩnh lớn như vậy ở đầu thuyền, từ lâu đã kinh động đến Chu Liệt và các tiểu ma, các ma vội vàng chạy ra, nhìn thấy ma sủng đứng cầm kiếm, Thánh Tử ho khan thê thảm, đều kinh ngạc đến ngây người, ùn ùn kéo đến vây quanh Tề Tu, miệng năm miệng mười hỏi: “Thánh Tử ngươi sao vậy?”

“Thánh Tử ngươi không sao chứ?”

Tề Tu thêm cho mình một luồng ma khí, cảm giác khó chịu ở cổ họng lập tức hồi phục, cậu phất tay ra hiệu mọi người không sao, giải tán đi, rồi quay đầu lặng lẽ nhìn Nhạc Độc Cô.

Nhạc Độc Cô mím chặt môi, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, giọng khàn khàn nói: "Thánh Tử sau này đừng nhắc đến chuyện đó nữa!"

Ánh mắt của Tề Tu trống rỗng, miệng há hốc như kẻ ngốc.

Chết tiệt, Nhạc Độc Cô đã giận dữ đến mức muốn gϊếŧ người rồi, mà điểm cảm xúc tiêu cực chết tiệt này lại chỉ cho mình chưa đến một trăm điểm!

Tề Tu thất vọng tắt bảng hệ thống đi, hỏi: “Ngươi không hận ta?”

Nhạc Độc Cô nói: “Ban đầu đương nhiên là hận, mỗi Ma nhân ta đều hận!”

Hận mà chỉ cho ta một trăm điểm thôi sao?

“Nhưng sau khi ta chung đυ.ng với các ngươi lâu, ta biết những chuyện này không liên quan đến các ngươi.” Nhạc Độc Cô cảm thấy mệt mỏi, “Oan có đầu nợ có chủ, đáng tiếc Tề Lão Ma đã chết rồi…”

“Cha nợ con trả ngươi thật sự không cân nhắc sao?”

Nhạc Độc Cô không nói gì, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: “Trước kia từng nghĩ đến, nhưng… nhưng vừa rồi mới phát hiện ra… thôi bỏ đi, ngươi cũng chỉ là một đứa con rơi thôi…”

Nói xong, Nhạc Độc Cô quay đầu lại đi về phòng thuyền của mình, chỉ để lại một mình Tề Tu đứng trong gió lạnh đêm khuya.

Vậy nên vừa rồi đợt cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn đó, là hướng về Tề Đông Dã cái tên ma chết tiệt kia…

Tề Tu bỗng dưng cảm thấy chọc ghẹo Nhạc Độc Cô không còn thú vị nữa, cậu ngẩn người trên boong một lúc, quyết định đi tìm ma sủng bảo bối xin lỗi.

Tề Tu đi qua boong thuyền, đi đến phòng mình, kéo cửa ra, hắng giọng nói: “Hoa Triêu, ta... ngươi!!!”

Nhạc Độc Cô đang thu dọn đồ đạc!!

Quần áo, giày dép, đồ ăn, và cả viên ngọc ban đầu đại diện cho việc thực hiện lời hứa.

Tề Tu sững sờ: “Hoa Triêu ngươi đang làm gì vậy?”

Nhạc Độc Cô nói: “Ngày mai thuyền nước khô sẽ đến Trung Hải, ta chuẩn bị… rời đi.”

Tề Tu ngẩn người: “Ngươi nghiêm túc sao? Chẳng phải đã nói ba năm sao? Mới chưa đến một năm mà!”

Nhạc Độc Cô nhét viên ngọc vào ngực Tề Tu: “Còn lại hai năm bốn tháng mười tám ngày ba canh giờ, ta tính rất rõ ràng. Yên tâm đi, ta đã nói ba năm sẽ không thiếu ngươi một canh giờ nào.”

Tề Tu lúng túng lấy viên ngọc nhỏ từ ngực ra, mặc dù nhỏ xinh nhưng đánh một đạo pháp quyết lên nó, vẫn có thể thấy có một phong ấn hình đồng hồ cát, quả nhiên có ghi canh giờ.

“Đây là… có ý xin nghỉ phép sao?” Tề Tu dò hỏi.

Nhạc Độc Cô nói: “Ngươi đồng ý không?”

Tề Tu thì không muốn đồng ý, nhưng kỳ thực trong lòng cũng rõ. Trước đây không biết Nhạc Độc Cô là ai, đám tiểu ma ở Vườn rau của Ma giới đều là một lũ chỉ biết ăn uống không làm việc tử tế, nhưng đám đại ma ở Trung Hải thì lại khác, mỗi người đều nhận ra Nhạc Độc Cô, hóa thành tro cũng nhận ra!

Không chỉ đám đại ma ở Trung Hải nhận ra, những tu sĩ chính phái ở đó, ai mà không nhận ra hắn?

Trong tình huống này, Nhạc Độc Cô không thể nào lắc lư theo mình, huống chi hắn là kẻ cầm đầu tiêu diệt Ma giới, trơ mắt nhìn Ma giới giao đấu với chính phái, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Dù thực sự có thể, thì cũng đâu thể ngồi chờ chết?

Có lẽ vào lúc này rời đi, là lựa chọn tốt cho cả hai.

“Nghỉ phép cũng phải có kỳ hạn chứ?” Tề Tu nói, “Vạn nhất ngươi nghỉ mấy trăm năm, người ta già chết rồi làm sao thực hiện lời hứa?”

Trong lòng Tề Tu thực ra là không nỡ, dù sao những ngày qua Nhạc Độc Cô thật sự rất tận tụy, nói muốn ngôi sao thì chắc chắn không đưa mặt trăng.

Nhạc Độc Cô những ngày qua vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, nhưng cho đến khi vừa rồi sát ý nổi lên, hắn mới hạ quyết tâm.

“Trả được thù diệt môn, Nhân tộc hưng thịnh trở lại, ta sẽ thực hiện nốt hai năm bốn tháng mười tám ngày ba canh giờ còn lại.” Nhạc Độc Cô nói, “Ngươi tự mình cẩn thận.”

Tề Tu biết Nhạc Độc Cô này có lẽ là vô vọng lâu dài, nhưng cũng không quá để tâm, chỉ kéo tay Nhạc Độc Cô, kéo hắn ra boong tàu.

“Vừa rồi ta muốn ngắm cảnh, kết quả bị ngươi với Đế Kinh máu nhuộm cản trở rồi.” Tề Tu nói, “Ngươi tiếp tục làm đệm đi.”

Nhạc Độc Cô do dự một lúc, liền dang tay ôm lấy Tề Tu vào lòng, sau đó ôm cậu nhảy lên cột buồm, hai người ngồi vững, im lặng không nói, chỉ nghe tiếng gió.

Thuyền nước khô chậm rãi tiến lên, xuyên qua từng tầng mây đen, đi một đêm, cuối cùng đường chân trời rạng sáng ló dạng, đã đến bờ biển Trung Hải.

Nhạc Độc Cô đứng lên: “Tái ngộ!”

Nói xong chuẩn bị nhảy xuống thuyền, nhưng không ngờ vừa bay lên không trung, đã thấy một con bạch long vọt lên thuyền. Con bạch long đó ở đầu thuyền biến thành hình người: “Thánh Tử, ta nghĩ ra cái kiểu kia rồi, đảm bảo ngươi sướиɠ, cùng ta làm một trận đi!”

Nhạc Độc Cô bỗng dưng cảm thấy... mình không thể cứ thế mà đi!

===============