Phật Hệ Vai Ác

Chương 36 Tranh sủng

Edit by NHT Chang

------------

Nhạc Độc Cô cứng họng!

Thật là ngượng ngùng... Nhạc Độc Cô ngồi phịch xuống giường: "Không có tiền thì ta không đi đâu!"

Lời còn chưa dứt, Chu Liệt đã từ khe cửa khép hờ chen vào, thò đầu vào hỏi Tề Tu: "Thánh Tử, Mặc Môn chủ nói lần này chúng ta làm khá lắm, định dẫn chúng ta đi một chuyến đến Trung Hải! Đừng vội lắc đầu nói không đi, có tiền kiếm đấy!"

Nhạc Độc Cô: ... Ma giới này thật sự quá tà ma, ba năm dài đằng đẵng... Mẹ ơi con muốn về nhân gian!

Tề Tu không hứng thú với tiền lắm, nhưng cũng biết rằng, các ma nhân đều đang tụ tập ở Trung Hải để đánh nhau với chính phái, đến đó số lần trị liệu của bản thân sẽ tăng lên nhanh chóng, vì vậy cậu liền lao ra khỏi phòng với tốc độ chạy nước rút trăm mét, lao tới nghị sự đường.

Nghị sự đường vẫn chưa kịp tu sửa, vẫn còn như hôm đại chiến Kim Ma Trận với Trần Bạch Vũ ngày đó, nóc nhà cũng không còn, đứng trong đường có thể nhìn thấy trời đầy sao.

Mặc Huyền Nông ngồi trên ghế chủ tọa, tay cầm quạt lông đen, nói với các ma nhân: "Có Thánh Tử bảo hộ, Kim Ma Trận của các ngươi có thể bắt được Trần Bạch Vũ, cũng coi như có chút thành công. Bản Môn chủ vừa báo chuyện này cho nội hộ pháp, hộ pháp nói rằng hiện tại Trung Hải chiến sự đang ác liệt, rất cần ma nhân đến hỗ trợ, các ngươi có nguyện ý đi không?"

Chu Liệt đương nhiên là không chút do dự, làm một viên gạch của ma giới, nơi nào cần thì di chuyển tới đó.

Từ Tam có chút do dự, nhưng khi biết rằng đi Trung Hải tham chiến, mỗi tháng có hai lạng bạc để tiêu, liền lập tức đồng ý.

Đầu bếp Thời Chính thì không muốn đi, cảm thấy lần này hung hiểm, vẫn là ở bếp an toàn hơn, nhưng bị Tề Tu lườm một cái thì chẳng nói được câu nào nữa.

Mặc Huyền Nông chọn trong số các tiểu ma còn sống sót được 108 người có ma công luyện đến tạm có thể lọt vào mắt, đưa vào dưới trướng của Tề Tu. Bởi vì Ngô quản sự đã chết, ông ta lại thăng Tề Tu lên làm quản sự Thánh Tử, để cậu dẫn theo hơn trăm tiểu ma này cùng mình đồng hành.

Tề Tu nhớ tới chuyện của Nhạc Độc Cô, hỏi: "Môn chủ, ta có một ma sủng, có thể mang theo không?"

Mặc Huyền Nông tưởng đó là một ma sủng thật sự, bèn nói với các ma nhân: "Sủng vật có chiến lực thì có thể mang theo, không có thì đừng lãng phí lương thực!"

Tề Tu thầm nghĩ đây không phải ý định ban đầu của mình! Vì vậy cậu tiếp tục hỏi: "Ta muốn hỏi nếu ma sủng đi theo, cũng có thể nhận được binh lương hai lạng bạc một tháng không?"

Mặc Huyền Nông: ...

Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Mặc Huyền Nông +3.

Thánh Tử ngươi không làm chủ nhà thì không biết gạo dầu mắm muối đắt sao? Đám tiểu ma này có ai có thể tu luyện đến bích cốc không? Chúng ăn uống, tiêu hóa cũng tốn tiền đấy! Đám tiểu ma này có ai tu luyện đến mức không sợ lạnh nóng không? Mẹ kiếp, mặc quần áo cũng tốn tiền nữa đấy! Ngươi có biết đánh một trận ở Trung Hải tốn bao nhiêu linh thạch không? Thôi ngươi không hiểu đâu, vậy ngươi có biết tốn bao nhiêu tiền không??

Mặc Huyền Nông lạnh nhạt nói: "Tự nuôi ma sủng của mình thì tự bỏ tiền!"

Chu Liệt liền đứng ra nói giúp cho tân quản sự của mình là Tề Tu: "Đó không chỉ là một ma sủng, Thánh Tử còn thỉnh thoảng dùng để giải nhiệt nữa cơ!"

Từ Tam nói: "Mang nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© vốn là đãi ngộ của quản sự rồi, chẳng lẽ nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cũng phải trên cấp phát tiền?"

Mặc Huyền Nông lại nhìn Tề Tu hai lần, trước đây ông ta không nghĩ Tề Tu lại là một da^ʍ ma như vậy!

Vì thế Mặc Huyền Nông nói: "Tự nuôi thì đừng trông mong ta phát tiền!"

Nói câu này xong, nghĩ rằng Tề Tu là Thánh Tử có chút thuật trị liệu, lại vừa mới làm quản sự, có lẽ có thể cho một chút đặc quyền, bèn nói thêm: "Đương nhiên nếu ngươi chịu cho hắn làm thϊếp thất, vẫn có thể cấp chút tiền cho. Chính thất thì không nhé! Chính thất phải làm việc giúp phu quân kiếm tiền đấy!"

Tề Tu: ...

Vì vậy khi mọi người đang thu dọn đồ đạc, mang theo pháp khí, ma thảo dược, linh thạch và các vật phẩm khác, Tề Tu đang truyền đạt tinh thần từ trên xuống cho Nhạc Độc Cô: "Hoa Triêu, ngươi từ ma sủng bảo bối thăng cấp thành sủng tình bảo bối của ta, mỗi tháng sẽ được phát 100 văn tiền đồng!"

Nhạc Độc Cô nhíu mày, mặt đen lại trong nháy mắt: "Chuột nhắt to gan..."

Tề Tu tưởng hắn chê ít tiền, bèn nói: "100 văn ít à? Ta sẽ tự bỏ thêm cho ngươi 50 văn nữa, mỗi tháng 150 văn, cứ quyết định vậy đi!"

Nhạc Độc Cô nghẹn một ngụm máu trong ngực, hồi lâu không nói nên lời.

Dù hắn không đồng ý, nhưng Tề Tu đã giúp hắn đăng ký với Mặc Môn chủ, còn lấy cho hắn một cái thẻ đeo lưng! Trên thẻ đeo viết "Sủng tình hạng hai của Thánh Tử Tu".

Nhạc Độc Cô vỗ một chưởng làm nát thẻ đeo, lại một làn sóng cảm xúc tiêu cực ùa tới.

Tề Tu cảm thấy thật khó đoán tâm ý của ma sủng này, kệ đi, dù sao cũng luôn đóng góp giá trị cảm xúc tiêu cực, cứ để tự nhiên vậy!

Mọi người chuẩn bị trong ba ngày, ba ngày sau, liền rầm rộ theo Mặc Huyền Nông xuất phát đi Trung Hải.

Bờ nam Trung Hải dù cũng thuộc quản hạt của ma giới, nhưng cách rất xa vườn rau, trên đường phải đi qua đại sa mạc, còn có rừng gai, may mắn là ma giới có kỹ thuật kỳ lạ, những con chim gỗ khổng lồ và các loại thuyền nước khô chở đám ma nhân bay lơ lửng trên không, chia thành ba lộ, hào hùng tiến tới.

Tề Tu mang theo 108 tiểu ma và một ma sủng của mình ngồi trên một con thuyền nước khô, kết quả mới bay được nửa ngày đã đυ.ng phải một con thuyền nước khô khác.

Phía đầu thuyền nước khô đó ngồi một thiếu niên mặc kim bào, tay cầm quạt xương vàng, đang ngắm cảnh, vừa thấy Tề Tu liền dùng thuật truyền âm chào hỏi: "Yo, đây chẳng phải là anh trai ta sao? Ồ, đó là ma sủng của anh ngươi à?"

Tề Tu vốn đang ngồi đầu thuyền bóc hạt dẻ cho Nhạc Độc Cô, vừa quay đầu lại nhìn thấy kẻ thù giữa mây mù lờ mờ, thật đúng là tự dưng đến không tốn chút công sức nào!

Đám tiểu ma dưới trướng mình đã bị mình làm cho tơi tả rồi, ngoại trừ Nhạc Độc Cô vẫn có thể biểu lộ cảm xúc tiêu cực cho mình, các tiểu ma khác đều đã bị thuần phục thành hội chứng Stockholm, một điểm giá trị cảm xúc tiêu cực cũng không moi ra được!

Lúc này giữa đường gặp lại người anh em tốt của mình, sao có thể bỏ qua, bèn gật đầu nói: "Hóa ra là Diệt Môn đệ à, ngươi làm quản sự ở tàng thư quán, biết chuyện sách của tàng thư quán đã bị ta cướp sạch rồi chứ?"

--------------