Phật Hệ Vai Ác

Chương 35 Ma quản sự

Edit by NHT Chang

--------------

Nhạc Độc Cô cất lời: “Tên tiểu ma này, ta bảo vệ hắn!”

Tề Tu nhìn Nhạc Độc Cô, lòng đau như cắt: “Một con sủng vật thế mà lại gọi ta là ‘tiểu ma’?!! Chẳng lẽ không phải nên nói ‘ta muốn bảo vệ chủ nhân’ hay sao?!”

Đáng tiếc là Tề Tu không thể thốt ra lời nào, hơn nữa hắn quá lo lắng nên chút ma công ít ỏi trong cơ thể cũng không còn giữ được nữa. Hắn lâm vào hôn mê, thậm chí đôi mắt vẫn mở to vì bị đông cứng, không thể nhắm lại mà trút hơi thở cuối cùng!

Nhạc Độc Cô sau khi nói xong liền cúi xuống bế Tề Tu, chuẩn bị rời khỏi. Bỗng nhiên, Hàn Lăng Tuyệt từ phía sau hét lên: “Sư đệ! Tên tiểu ma này không tầm thường, hắn có thể làm cho đám ma quái sống lại, nếu tha hắn một mạng, ma giới sẽ khó mà bị tiêu diệt!”

Nhạc Độc Cô không quay đầu lại, chỉ bình thản đáp: “Ta quyết định giữ mạng hắn, sư huynh định đối đầu với ta sao?”

Trong lòng Hàn Lăng Tuyệt bỗng dâng lên một cảm giác phẫn uất chưa từng có! Hắn chưa bao giờ thấy Nhạc Độc Cô bảo vệ ai cả!! Hình ảnh lời nói của con gái hắn, Hàn Oanh Oanh, chợt lóe lên trong đầu: “Nhạc Độc Cô bị tên tiểu ma này dụ dỗ đến mức sa ngã rồi!” Hàn Lăng Tuyệt cố gắng lắc đầu xua tan suy nghĩ vô lý ấy.

Trên đời này, ai cũng có thể sa ngã, chỉ riêng Nhạc Độc Cô là không bao giờ!

Nhưng cứ thế mà để họ đi sao?

Hàn Lăng Tuyệt tiến thêm một bước, chắn đường Nhạc Độc Cô: “Sư đệ... nếu thật sự muốn giữ mạng hắn... thì mang hắn về Thanh Vân Môn. Chúng ta về thôi!”

Nhạc Độc Cô liếc nhìn Hàn Lăng Tuyệt, rồi lạnh nhạt nói: “Ta có lý do ở lại ma giới. Tuy chúng ta là sư huynh đệ, nhưng... nếu huynh không tránh đường, chẳng lẽ định cản ta?”

Hàn Lăng Tuyệt đứng yên, trong lòng cũng lóe lên ý định mạnh mẽ: dùng vũ lực kéo Nhạc Độc Cô về Thanh Vân Môn!

Tuy nhiên, ý định ấy vừa lóe lên đã bị dập tắt ngay. Hàn Lăng Tuyệt nhớ lại những lần giao đấu với Nhạc Độc Cô khi còn ở sư môn, hắn chưa bao giờ là đối thủ của Nhạc Độc Cô.

Đó là chuyện từ trăm năm trước.

Kể từ khi Nhạc Độc Cô ra ngoài hải ngoại khổ luyện hơn trăm năm, hắn đã trở nên mạnh mẽ vô cùng, gần như đạt đến cảnh giới của sư phụ lúc đỉnh cao, từng có thể đối đầu với lão ma Tề Đông Dã.

Hàn Lăng Tuyệt tự biết bản thân không có khả năng thắng, nhưng lại không thể để tên tiểu ma này sống sót. Hắn buộc lòng phải nói: “Sư đệ, đắc tội rồi!” Nói rồi, hắn vung tay, một chưởng đánh thẳng vào Tề Tu trong tay Nhạc Độc Cô. Nhưng một bàn tay rắn chắc như sắt đã đỡ lại cú đánh đó.

Hàn Lăng Tuyệt bị đẩy lùi nửa bước, hắn thầm nghĩ: nếu sư đệ không nương tay, có lẽ ta đã trọng thương rồi! Hắn không dám tiếp tục ngăn cản, chỉ biết trơ mắt nhìn Nhạc Độc Cô gϊếŧ ba con cự ma và phá phong ấn của Cốc Ác Ma, sau đó rời đi.

Nhạc Độc Cô bế Tề Tu, gắng gượng bước đi. Chưởng lực vừa rồi của Hàn Lăng Tuyệt đã khiến hắn phải dùng đến “Càn Khôn Nhất Phá”, làm cho thức hải trong đầu vỡ vụn, ngũ tạng đau đớn không ngừng. Nhưng hắn biết Hàn Lăng Tuyệt vẫn đang nhìn theo, tuyệt đối không thể để lộ ra chút yếu đuối nào, nếu không Tề Tu chắc chắn sẽ bị gϊếŧ chết.

Nhạc Độc Cô cứ thế mà đi, lưng thẳng tắp, từng bước từng bước rời khỏi Cốc Ác Ma mà không phân biệt phương hướng. Đi được nửa canh giờ, cuối cùng hắn cũng không thể gắng gượng nổi, ngã gục xuống.

Khi Nhạc Độc Cô tỉnh lại, trăng đã lên cao, xung quanh vắng lặng. Hắn nhận ra mình đang nằm sau một gốc cây lớn, Tề Tu vẫn đang bị đông cứng và nằm cứng ngắc bên cạnh. Nhạc Độc Cô thở dốc, cố gắng vài lần nhưng linh lực đã cạn, không thể giải trừ chân khí hàn băng trên người Tề Tu. Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tề Tu dần trở nên xanh xao, hơi thở cũng yếu dần, Nhạc Độc Cô đắn đo một hồi, cuối cùng quyết định cởi hết quần áo của cả hai người, ôm Tề Tu vào lòng, dùng thân nhiệt của mình để làm ấm hắn.

Sau khi làm xong, Nhạc Độc Cô kiệt sức ngồi dựa vào gốc cây, ôm lấy khối băng trong lòng, vừa lạnh vừa mệt, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tề Tu tỉnh dậy bởi ánh bình minh rực rỡ chiếu vào mắt. Khi hắn dần lấy lại cảm giác, điều đầu tiên hắn thấy là một màu đỏ rực. Ban đầu, hắn ngỡ rằng đó là màu của máu, nhưng khi nhìn kỹ lại thì phát hiện ra đó là màu của hoa. Trên đầu hắn là một cây hoa lớn đang nở rộ, hoa đỏ rực rỡ như đang bừng cháy trong nắng sớm, biến nơi này trở thành một chốn tiên cảnh.

Tề Tu khẽ quay đầu, liền thấy gương mặt của Nhạc Độc Cô. Gương mặt ấy với đường nét sắc sảo, giờ đây khi vết sưng đã biến mất, trông thật tuấn tú. Bỏ qua mấy vết sẹo trên mặt, người này đích thực là một mỹ nam.

Chỉ cần Tề Tu khẽ cựa mình, Nhạc Độc Cô liền mở mắt.

Nhạc Độc Cô ban đầu không cảm thấy có gì khác lạ, liền nói với vẻ nhẹ nhõm: “Tốt quá, ngươi đã sống lại rồi!”Nhưng vừa nói xong, hắn lập tức cảm thấy không đúng. Hắn muốn đẩy Tề Tu ra, nhưng không hiểu sao cả hai lại quấn lấy nhau, quần áo đã bị cởi bỏ, chỉ còn một lớp vải mỏng che chắn. Làn da hai người tiếp xúc với nhau, từng cử động nhỏ thôi cũng đủ làm tăng thêm cảm giác nóng rực.

"Ta..." Nhạc Độc Cô định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Tề Tu dùng tay che miệng lại.

Tề Tu áp tai vào ngực Nhạc Độc Cô, nghe rõ nhịp tim của hắn đang đập nhanh hơn. Hắn thử dùng chân cọ nhẹ vào Nhạc Độc Cô, lập tức nhận ra nhịp tim của đối phương càng lúc càng nhanh.

Một vấn đề nghiêm túc liền nảy ra trong đầu Tề Tu: "Bị ma sủng ôm như thế này, liệu ta nên tận hưởng sự ấm áp này, hay... nhân cơ hội này mà kiếm thêm điểm cảm xúc tiêu cực nhỉ?"

Suy nghĩ này chỉ kéo dài nửa giây, rồi Tề Tu quyết định: vẫn nên tập trung vào cảm xúc tiêu cực! Mọi thứ khác đều vô nghĩa – đây đâu phải một cô gái ôm mình, thoải mái được tí rồi có làm gì khác được đâu chứ?

Tề Tu khẽ cử động, ngay lập tức cánh tay của Nhạc Độc Cô càng siết chặt, giọng nói khàn khàn vang lên: “Đừng cọ nữa!”

Tề Tu thầm nghĩ: "Ta chỉ cọ thôi, không vào đâu mà!"

【Cảm xúc tiêu cực từ Nhạc Độc Cô: +++++】

Chắc chết tiệt thật, ai lại nói “chỉ cọ thôi, không vào đâu mà” chứ!!

Tề Tu tinh thần hăng hái hẳn lên, đang định tìm thêm cách nữa để kiếm thêm điểm thì nghe thấy có vài giọng nói từ xa vang đến: “Thánh tử!!”

Đầu tiên là gương mặt đen xì của Chu Liệt lộ ra, mắt hắn trừng lớn, không tin vào cảnh trước mắt.

Ngay sau đó là Từ Tam, quá kinh ngạc đến nỗi đồng tiền vàng trong tay cũng rơi xuống đất.

Còn người đến cuối cùng là Thời Chính, kẻ bếp trưởng cất tiếng ai oán: “Thánh tử ơi, ngài còn chút ma tính nào không? Nếu ngài muốn ai hầu hạ thì tìm ta chẳng phải tốt hơn sao? Tại sao lại là ma sủng của ngài? Nó vẫn còn là một đứa trẻ mà!”

【Cảm xúc tiêu cực từ Nhạc Độc Cô: ++++++++】

Tề Tu nghĩ, tuy rằng bị người khác thấy thế này thì hơi xấu hổ, nhưng chút xấu hổ này có đáng gì so với việc thu hoạch một loạt cảm xúc tiêu cực kia chứ?

Tề Tu bình tĩnh mỉm cười với đám tiểu ma đang chen chúc, rồi cọ đầu vào cằm Nhạc Độc Cô, giả bộ ngây thơ, nói: “Đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ đắp chăn trò chuyện thôi, chẳng làm gì hết, thật mà!”

【Cảm xúc tiêu cực từ đám tiểu ma: +1 +1 +1...】

Sau khi được đám tiểu ma lôi về, mặc quần áo chỉnh tề, Tề Tu đã mất kiên nhẫn nghe họ luyên thuyên rồi.

-----------------