Edit by NHT Chang
----------------------
Tề Tu nghĩ: "Không phải cũng phải thành là!" Cậu vội vàng đi đến chỗ môn chủ Mặc Huyền Nông, khi Nhạc Độc Cô định đi vào cùng, liền bị tiểu ma canh cửa chặn lại.
“Người trong Ma giới mới được vào! Ma sủng không được vào!”
Nhạc Độc Cô tức giận nói: “Tôi không phải ma sủng...”
Kết quả là Tề Tu quay lại, bước tới vỗ vỗ đầu cậu ta: “Hoa Triêu ngoan, ở đây chờ tôi, lát nữa tôi sẽ về cho cậu ăn nhé!”
Nhạc Độc Cô nghẹn một bụng máu trong l*иg ngực, Tề Tu nghĩ rằng cậu ta sẽ bùng nổ để mình thu thập điểm, nhưng Nhạc Độc Cô lại từ từ ngồi xuống... ngồi chồm hổm!
Tề Tu: ... Một ngàn điểm dễ dàng lấy được, nhưng tại sao hai trăm điểm này lại khó đến vậy!!
Khi Tề Tu tới nơi ở của Mặc Huyền Nông, cậu mới biết môn chủ chuẩn bị cùng sáu đại hộ pháp xuất chinh để đánh vào chính phái do Thanh Vân Môn và Minh Nguyệt Thiền Tự đứng đầu, hôm nay sẽ khởi hành, kéo dài một tháng. Hắn đến đây để dặn dò một nhóm tiểu ma không đáng kể phải giữ nhà cẩn thận.
Mặc Huyền Nông có dáng người cao lớn, làn da trắng như ngọc, tay cầm chiếc quạt lông vũ đen. Khi hắn phe phẩy quạt, đôi tay trắng nõn càng thêm nổi bật.
Mặc Huyền Nông sau khi nói xong chính sự, liếc nhìn Tề Tu, nói: “Trong một tháng ta vắng mặt, tất cả các tiểu ma trong ma môn đều sẽ lấy thánh tử làm chủ.”
Tề Tu sững người, gãi đầu nói: “Môn chủ, ngài nói gì vậy, tôi nghe không hiểu. Tôi chỉ trồng rau, chưa từng gϊếŧ người phóng hỏa, thỉnh thoảng còn vụng về bắt nạt đồng môn. Sao lại lấy tôi làm chủ được?”
Mặc Huyền Nông phe phẩy quạt, đôi mắt dài hẹp sắc bén của hắn quét qua Tề Tu, cười nói: “Thánh tử đừng lo, chẳng qua vì thánh tử của ma môn không may qua đời, nên tạm thời để thánh tử vườn rau làm bù nhìn. Mặc dù lấy ngài làm chủ, nhưng không ai nghe theo ngài đâu, tất cả công việc trong môn vẫn do Quản sự Ngô phụ trách.”
Quản sự Ngô cúi đầu đáp: “Vâng, môn chủ!”
Mọi người cũng đồng loạt cúi đầu nói: “Vâng!”
Mặc Huyền Nông quay lại nói với mọi người: “Trong thời gian ta vắng mặt, các ngươi sống chết không quan trọng, nhưng đất thì không được mất, đặc biệt là dược thảo! Hiểu chưa?”
Mọi người đồng thanh cúi đầu: “Vâng!”
Sau khi giao phó xong, Mặc Huyền Nông liền ném chiếc quạt lông vũ lên trời. Chiếc quạt phóng to gấp nhiều lần, tấm áo choàng đen của Mặc Huyền Nông tung bay, trông như một con quạ đen đáp xuống chiếc quạt, rồi nhanh chóng rời đi.
Đại ma đầu đi rồi, tiểu ma đầu Quản sự Ngô bắt đầu lộng hành, còn những ma tu cấp thấp thì bắt đầu lười biếng.
Quản sự Ngô đã đoán trước điều này, nên ngay trong tối hôm đó, hắn đã triệu tập mọi người trong vườn rau lại để nhắc nhở: “Môn chủ đã rời đi, ta tạm thời thay môn chủ, các ngươi phải tỉnh táo lên, nếu để mất một cây rau, ta sẽ lấy mạng các ngươi!”
Tề Tu không chút tinh thần, cậu đã suy nghĩ cả ngày, cứ tưởng Mặc Huyền Nông sẽ hỏi tội việc con hắc giao bị ăn, nhưng sau khi tự thú, Mặc Huyền Nông không chỉ không trách mắng, mà còn bảo cậu nướng thêm một ít để mang theo làm đồ ăn vặt trên đường!
Quản sự Ngô thấy Tề Tu hồn bay phách lạc, cảm thấy cần phải nghiêm chỉnh cái ma phong này, liền quát: “Thánh tử! Ngài có nghe thấy không?”
Tề Tu nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của Quản sự Ngô, lập tức mở bảng hệ thống lên, vẫn là 4754 điểm, không nhúc nhích chút nào.
Cậu bực bội nói: “Tôi chỉ là bù nhìn, tôi nghe hay không thì có khác gì?”
Quản sự Ngô: … “Nói cũng có lý, bỗng dưng tôi chẳng còn thấy tức giận gì nữa!”
Từ Tam: … “Tề Ma quả nhiên lợi hại, ngay cả Quản sự Ngô cũng dám đối đầu, sau này phải theo cậu ấy thôi!”
Mọi người: … “Chuyện này không liên quan đến tôi… Không tức giận… Ngồi xem náo nhiệt thôi…”
Đêm đầu tiên sau khi Mặc Huyền Nông rời đi, Tề Tu ngước nhìn trời.
Trời sao lấp lánh, quạ đen không bay về phương nam!
Toàn bộ Ma giới chìm trong sự yên bình, Nhạc Độc Cô nằm trên giường ngủ say sưa, đầu giường còn khắc họa tiết ngôi sao, như thể cậu ta đang ngủ giữa trời sao.
Tề Tu không ngủ được, chỉ còn hai ngày nữa, phải nghĩ cách gây chuyện xấu! Phải nghĩ thật nhiều cách! Nếu không, cậu sẽ bị hệ thống xóa bỏ!
Nhưng ban ngày trời mưa liên tục, mưa dầm dề, các tiểu ma đều uể oải, chẳng muốn làm việc trồng trọt, cơn giận cũng chẳng còn, chỉ muốn trú dưới mái hiên mà lười biếng.
Tề Tu đội mưa đi ra vườn rau, Nhạc Độc Cô che ô cho cậu. Sau một vòng kiểm tra, cậu tuyệt vọng phát hiện ra rằng, ít nhất thì trong khu vực vườn rau này, Ma giới đã bị cậu cải tạo thành một vùng đất hòa bình! Ngay cả những tinh linh cải thảo, tinh linh củ cải, tinh linh cây đào và ngài cá chép tiên sinh cũng đã quen với việc bị cậu bắt nạt!
Buổi chiều, Tề Tu đến thư viện, nghĩ rằng gây chiến vẫn cần có anh em đồng hành. Nhưng đáng tiếc là, mấy người anh em của cậu đã đi theo môn chủ ra chiến trường rồi…
Tối đến, Tề Tu trằn trọc mãi không ngủ được, làm Nhạc Độc Cô thức giấc. Nhưng cậu ta không hề phàn nàn, ngược lại còn dịu dàng hỏi: “Thánh tử, ngài sao vậy?”
Tề Tu đáp: “Trống rỗng, cô đơn, lạnh lẽo! Lại đây hâm nóng giường cho ta!”
Nhạc Độc Cô hơi khựng lại, rồi ngoan ngoãn xuống giường, chui vào chăn của Tề Tu, giang tay ôm cậu vào lòng.
Tề Tu: … Vậy mà vẫn không có cảm xúc tiêu cực? Mình nuôi Nhạc Độc Cô làm gì nữa nhỉ!! Có khi nào hắn đã bị mình vắt kiệt rồi không!?
------------------
Edit: Bão Yagi sắp đổ bộ vào đất liền , mọi người chú ý an toàn nha!😰