Edit by NHT Chang
---------------------------
Tối hôm đó, Tề Tu bắt đầu rất vui vẻ với việc sai bảo người khác.
Tuy nhiên, trước khi sai bảo, cậu cần hỏi rõ một việc.
“Sau này cậu chính là người của tôi rồi!” Tề Tu cảm thấy mình thật dư thừa, nhưng vẫn phải "cởϊ qυầи để đánh rắm": “Tôi nên gọi cậu là gì đây?”
Nhạc Độc Cô nhìn Tề Tu một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi tên là Hoa Triêu.”
Tề Tu giật mình bật dậy khỏi ghế, thầm nghĩ: "Cái tên này thật là xạo..."
Nhạc Độc Cô giải thích: “Tôi sinh vào ngày lễ Hoa Triêu, mùng 12 tháng 2, tên này là do mẹ tôi đặt cho.”
Tề Tu suy nghĩ một hồi về câu nói này, rồi hỏi: “Vậy nói như thế, cậu còn tên thật nữa chứ?”
Nhạc Độc Cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Năm 16 tuổi, gặp biến cố lớn, tôi đã đổi tên. Tên đó không nhắc cũng được.”
Tề Tu thầm nghĩ: "Cái tên ‘Độc Cô’ cũng kỳ quái, nhưng nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không hỏi nữa, tránh việc gây ra cả đống cảm xúc tiêu cực mà chẳng biết xử lý sao."
Vì thế cậu liền hỏi: “Vậy sau này tôi gọi cậu là Hoa Hoa nhé?”
Cảm xúc tiêu cực từ Nhạc Độc Cô +1;
Tề Tu: “Hay gọi là Triêu Triêu?”
Cảm xúc tiêu cực từ Nhạc Độc Cô +1;
Tề Tu: "Chẳng cải thiện được gì, gọi bừa đi vậy!"
Tối hôm đó, Tề Tu bảo Nhạc Độc Cô đi tìm cho mình một tấm chăn, còn mình thì nằm ngủ trên giường, để Nhạc Độc Cô ngủ dưới đất. Trước khi ngủ, cậu còn dặn: “Tôi ngủ không ngon giấc, nửa đêm nếu tôi đá chăn, cậu phải để ý mà đắp lại cho tôi đấy!”
Nói xong, Tề Tu đầy tự tin chờ đợi để thu thập cảm xúc tiêu cực, nhưng chờ mãi chẳng thấy gì!
Nửa đêm, Nhạc Độc Cô thật sự đã đắp chăn lại cho cậu!
Tề Tu chỉ có thể tự nhủ lòng bình tĩnh, vui vẻ, và đón nhận ngày mới với tâm thái của một kẻ phật hệ.
Ngày hôm sau, Nhạc Độc Cô hoàn toàn nhập vai, chủ động giúp Tề Tu làm hết mọi việc vặt trong vườn rau. Không những thế, cậu còn kéo về từ trên núi một cây gỗ, đυ.c đẽo làm thành một chiếc giường.
Tề Tu ngồi đó, tay cầm một chén trà, bên trong chỉ có vài sợi trà Bích Đàm Phiêu Tuyết, chờ đợi cả ngày để thu thập cảm xúc tiêu cực. Nhưng không ngờ Nhạc Độc Cô lại có tâm trạng vô cùng ổn định, tích cực, thậm chí vừa làm giường vừa hát khe khẽ, tạo nên một không khí đầy nghệ thuật.
Sau khi làm xong giường, Nhạc Độc Cô mang vào đặt đối diện giường của Tề Tu, nói: “Sau này nếu nửa đêm ngài muốn uống nước hay dậy đi vệ sinh, cứ gọi tôi.”
Tề Tu kinh ngạc đến cứng người, không thể nói nên lời. Nhạc Độc Cô cũng không khách sáo, lấy chén trà Tề Tu đã ôm cả ngày, tu một hơi cạn sạch rồi trả lại cậu: “Nước do ngài dùng ma công tạo ra cũng không tệ, cảm ơn nhé.”
Tề Tu: ...
Tề Tu không phải là kiểu người kiên nhẫn và kiên định. Sau một ngày cố gắng với Nhạc Độc Cô, cậu quyết định chuyển mục tiêu sang Châu Liệt.
Nhưng bất ngờ thay, Châu Liệt cũng đầy yêu mến và vui vẻ khi thấy Tề Tu: “Thánh tử, ngài đến rồi! Lại giúp tôi bắt sâu sao?”
Tề Tu cười gượng, quay đầu gọi: “Hoa Triêu! Mau đến bắt sâu!”
Bắt sâu cả ngày, Tề Tu nghiền sâu ra làm đủ loại viên thuốc như Hóa Công Hoàn, Ma Cổ Hoàn, Thực Hồn Hoàn... Nhưng khi nhìn lại những đầu bếp trong nhà bếp, không một ai cho cậu bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào. Đặc biệt là Thời Chính, mặt như cái bánh bao mà còn cười đến nhăn nhúm cả lại, tay múa dao như bay, băm củ cải thành từng mảnh nhỏ. Không những vậy, hắn còn hướng dẫn Nhạc Độc Cô: “Hoa Triêu, Tề Ma không thích đồ cay, cũng không thích ăn thịt, cậu chiên ít trứng rồi trộn với củ cải, làm nhân bánh đi!”
Nhạc Độc Cô thái độ bình thản, không rõ vui buồn, nhưng chọn trứng rất kỹ, chiên lên mềm mịn, cắt sợi rồi trộn với nhân củ cải, bột nhào vừa phải, vỏ bánh được cán mỏng. Đến khi hấp chín, cậu còn rắc hành lá lên và bưng đến trước mặt Tề Tu.
Tề Tu không kìm được, nếm thử một miếng, mềm mại thơm ngon, không ngấy mà còn dễ tiêu hóa, khiến cậu suýt cắn đứt lưỡi!
Nhưng Tề Tu không thể để mình sa ngã, vẫn cố gắng nói: “Dở tệ! Cậu làm cái gì mà khó ăn thế này! Ăn hết đi!”
Tề Tu háo hức nhìn Nhạc Độc Cô, mong đợi một chút cảm xúc gì đó, nhưng không ngờ Nhạc Độc Cô lặng lẽ cầm lấy miếng bánh đã cắn dở của Tề Tu, ăn hết từng cái một.
Tề Tu cảm thấy tuyệt vọng, đôi mắt của Nhạc Độc Cô tĩnh lặng như nước đã đành, trong lòng cũng không chút gợn sóng! Không kể yêu cầu vô lý nào của Tề Tu, cậu ta đều ngoan ngoãn làm theo mà không hề than phiền!
Ngay cả khi Tề Tu đòi ăn hạt sen từ hoa sen độc ở Mặc Liên Trì, Nhạc Độc Cô cũng hái về từng hạt, bóc vỏ và đút tận miệng cho cậu.
Tề Tu ngồi ăn hạt sen trong tay Nhạc Độc Cô, tiếc nuối nhìn thấy một vật giống như con rắn to lớn lướt qua trong nước.
Tề Tu chỉ tay vào vật đó: “Ê…”
Nhạc Độc Cô lập tức hiểu ý, vung tay xuống, một con hắc giao từ dưới nước nhảy lên, bị cậu ta túm gọn trong tay.
Nhạc Độc Cô nói: “Đây là độc vật mà môn chủ Mặc Huyền Nông nuôi, ngài chắc chắn muốn ăn?”
Tề Tu nhìn thời gian còn lại trong hệ thống, chỉ còn ba ngày, nhưng vẫn còn thiếu hơn hai trăm điểm cảm xúc tiêu cực. Cậu cắn răng nói: “Ăn!”
Nhạc Độc Cô cũng không lề mề, nhanh chóng mổ bụng hắc giao dài hơn hai mươi mét, lấy sạch nội tạng, thái thành từng miếng rồi rửa sạch. Sau đó cậu đi mượn cây cào của Châu Liệt, xiên từng miếng thịt lên để nướng. Vừa nướng cậu vừa hỏi: “Thánh tử thích vị nào? Là cay tê hay thơm ngon?”
Tề Tu nói: “Vị thì là nhé!”
Vừa dứt lời, Từ Tam bước tới, gọi to: “Thánh tử! Môn chủ gọi ngài!”
Tề Tu nghe vậy vui mừng, thầm nghĩ chuyện con hắc giao này bùng nổ chắc chắn sẽ tạo ra một đợt cảm xúc tiêu cực lớn. Nhưng chưa kịp đứng dậy thì đã bị Nhạc Độc Cô kéo ra phía sau.
Nhạc Độc Cô một tay cầm cây cào, tay kia bưng một mâm thịt, mặt lạnh lùng, giọng thản nhiên nói: “Con hắc giao này là tôi bắt, tôi gϊếŧ, nếu môn chủ hỏi tội, cứ tìm tôi!”
Tề Tu: …
Hứa Tam đã nếm qua sự lợi hại của Tề Tu, những ngày gần đây còn chịu đựng nhiều hơn từ Nhạc Độc Cô. Nhìn vào người cai trị vườn rau và người được sủng ái, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.
Hắn cố vượt qua Nhạc Độc Cô, kéo lấy Tề Tu: “Môn chủ và Quản sự Ngô đều đang tìm ngài! Mau đi đi, dường như không phải chuyện con hắc giao!”
--------------