Phật Hệ Vai Ác

Chương 22 Một chiếc mũ xanh dành tặng ngươi

Edit by NHT Chang

-------------

Đêm đó, Tề Tu chìm vào giấc ngủ đầy uất ức, cậu không thể hiểu nổi tại sao hệ thống lại không thể thu thập được cảm xúc tiêu cực từ chính bản thân mình.

Đặc biệt là sáng hôm sau, khi Nhạc Độc Cô "một trụ trời cao" đè lên người Tề Tu, khiến cậu càng thêm khó chịu.

Vì vậy, cậu hiếm hoi dậy sớm và bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem phải làm sao để gây chuyện xấu!

Chỉ còn lại một ngày cuối cùng, Tề Tu cảm thấy mình bắt đầu rơi vào trạng thái phát điên. Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc liệu có nên đi thách đấu vài con ác ma trong truyền thuyết của Ma giới để thu thập cảm xúc tiêu cực hay không?

Kết quả, khi chạy đến Cốc Ác Ma, vừa ló đầu nhìn vào một cái, cậu đã nhát gan mà rụt lại. Dù không thấy gì nhiều, nhưng bên trong sương mù dày đặc và bầu không khí u ám khiến cậu chẳng có can đảm để mạo hiểm tính mạng vì điểm cảm xúc tiêu cực. Cuối cùng, cậu ở lại lối ra của cốc, nhổ một ít cỏ ma và tẻ nhạt bện thành một cái mũ để gϊếŧ thời gian.

Khi Tề Tu trở về từ Cốc Ác Ma, trời đã tối. Cậu thầm nghĩ, có lẽ tối nay sẽ được trải nghiệm cuộc đời mới khi bị hệ thống xóa sổ.

Tuy nhiên, vừa đến gần Mặc Liên Trì, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạ lẫm, kỳ quái!

Đó là giọng của một cô gái, âm thanh mềm mại trong trẻo, dường như chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, trong trẻo như chim hoàng oanh cất tiếng từ trong thung lũng.

Tề Tu chậm rãi bước đi, cẩn thận ẩn nấp, cuối cùng nấp sau một gốc đào tinh, len lén thò đầu ra nhìn.

Cậu thấy một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt, tóc búi kiểu thiếu nữ. Cô gái đó có khuôn mặt tươi tắn như hoa mùa xuân, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, nhan sắc tuyệt mỹ.

Tề Tu lập tức tỉnh táo lại — Một gương mặt mới toanh có thể mang đến cảm xúc tiêu cực mới mẻ không nhỉ?

Cậu chỉnh trang lại quần áo, chuẩn bị bước ra chào hỏi cô gái xinh đẹp kia, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Thánh tử! Thánh tử, ngài đi đâu rồi?”

Cùng với giọng nói đó, xuất hiện bóng dáng cao lớn của Nhạc Độc Cô. Hắn mặc bộ đồ màu đỏ sẫm, tay xách theo một hộp thức ăn, dáng vẻ lo lắng nhìn quanh tìm kiếm.

Tề Tu bực bội, không muốn để ý đến Nhạc Độc Cô, càng không muốn đáp lời hắn. Nhưng cậu chưa kịp hành động thì cô gái xinh đẹp kia đột nhiên bước tới trước, đứng chặn đường Nhạc Độc Cô, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Nhạc Độc Cô bị nhìn đến mức hơi lúng túng, định lách người qua nhưng cô gái đó nắm lấy tay hắn: “Tiểu sư thúc! Ngài là tiểu sư thúc của ta!”

Nhạc Độc Cô ngạc nhiên, sau đó nhìn kỹ cô gái, rồi nhận ra.

Cô là Hàn Oanh Oanh, con gái độc nhất của chưởng môn Thanh Vân Môn, Hàn Lăng Tuyệt.

Nhạc Độc Cô và Hàn Lăng Tuyệt dù chênh lệch tuổi tác rất lớn nhưng đều là đệ tử của Võ Tôn, xem như là đồng môn sư huynh đệ. Vì vậy, Hàn Oanh Oanh thường gọi hắn là tiểu sư thúc.

Nhạc Độc Cô không muốn dây dưa với nàng, liền nói: “Cô nương nhận nhầm người rồi, đây là Ma giới, không nên ở lại lâu, mau về đi!”

Nhưng Hàn Oanh Oanh càng lúc càng chắc chắn hơn, nàng tiến lên một bước, nắm chặt tay Nhạc Độc Cô, giọng nói đầy uất ức: “Sao ta có thể nhận nhầm được? Ta ngày đêm đều nghĩ đến ngài, làm sao có thể nhầm được!! Tiểu sư thúc, ngài mất tích khiến ta đau lòng đến mức nào, ngài có biết không?”

Nói rồi nàng lao vào lòng Nhạc Độc Cô.

Nhạc Độc Cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Hắn và Hàn Oanh Oanh chỉ gặp nhau hai, ba lần, lời qua tiếng lại cũng không quá mười câu. Sau đó, biến cố ập đến, cả gia đình hắn bị tàn sát. Suốt một trăm năm qua, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ — trả thù!

Ngoài việc đó ra, hắn không bận tâm đến bất cứ điều gì khác. Khi ở Thanh Vân Môn, hắn chỉ ở đó để phục vụ cho kế hoạch báo thù của mình, và dù có chút giao lưu với cô cháu gái nhỏ này, hắn không ngờ rằng nàng lại nảy sinh tình cảm sâu đậm đến mức đuổi theo tận đây.

Nhạc Độc Cô chưa từng có tình cảm nam nữ với ai, cũng chưa từng động lòng trước bất kỳ ai. Nhưng hắn biết rõ rằng không phải lúc này để nói những chuyện này, liền đẩy nhẹ Hàn Oanh Oanh ra một chút, nói: “Cô nhận nhầm người rồi, ta không phải tiểu sư thúc của cô.”

Hàn Oanh Oanh giậm chân: “Không! Không phải nhầm… Ta mơ thấy ngài hằng đêm, làm sao mà nhầm được… Tiểu sư thúc, cuối cùng ta đã tìm thấy ngài rồi. Đi theo ta về thôi! Đây là Ma giới, nhưng cha ta và sư phụ ta đều đã đến, họ nhất định sẽ…”

Chưa nói dứt câu, đã thấy một người từ sau gốc đào tinh nhảy ra.

Người đó mặc áo vải xanh thô, khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng nở nụ cười, như thể vừa gặp chuyện gì rất vui. Người đó nhìn Nhạc Độc Cô và gọi to: “Ê! Hoa Triêu, con hắc giao ta bảo ngươi bắt đâu rồi?”

Nhạc Độc Cô vội vàng đẩy Hàn Oanh Oanh ra: “Cô mau đi đi, đừng để tên ma đầu này phát hiện, nếu không cô sẽ mất mạng!”

Nhưng Hàn Oanh Oanh lại tiến tới, vòng tay ôm chặt cổ Nhạc Độc Cô, đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào hắn: “Tiểu sư thúc, ngài còn nói ta nhận nhầm người sao? Ngài chính là tiểu sư thúc của ta! Nếu không, tại sao ngài lại lo lắng cho sự sống chết của ta?”

Nhạc Độc Cô cảm thấy trong lòng nổi lên một cơn phiền muộn. Hắn còn chưa kịp kéo Hàn Oanh Oanh ra thì Tề Tu đã bước tới, khiến cho Hàn Oanh Oanh chẳng còn cơ hội nào để chạy trốn.

Tề Tu trông rất hớn hở, ánh mắt lướt qua Hàn Oanh Oanh như thể đang nhìn thấy một bảo vật quý giá, khiến nàng sợ hãi nấp vào sau lưng Nhạc Độc Cô.

Nhạc Độc Cô nghiêng người né tránh, Hàn Oanh Oanh liền trốn ra sau lưng hắn, nhưng vẫn nắm chặt góc áo của hắn, dáng vẻ tội nghiệp mà kiên quyết không chịu đi.

Tất cả cảnh tượng này đều lọt vào mắt Tề Tu, cậu cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, nhưng vẫn chưa chắc chắn, liền hỏi Nhạc Độc Cô: “Bạn gái của ngươi à?”

Cảm xúc tiêu cực từ Nhạc Độc Cô +5;

Nhạc Độc Cô kéo tay Hàn Oanh Oanh đang níu lấy góc áo mình, kiên quyết nói: “Không phải!”

Nhưng Hàn Oanh Oanh đứng sau lưng lại khẽ nói: “Là…”

Nhạc Độc Cô định giải thích, nhưng ánh mắt Tề Tu đã sáng rực lên.

Tề Tu ho một tiếng, ra vẻ bề trên mà nói: “Ngươi nói không phải thì không phải! Hắc giao đâu rồi? Ta muốn ăn hắc giao năm mươi năm tuổi, con ngươi bắt hôm qua đã năm mươi mốt tuổi rồi, không còn non nữa!”

Nhạc Độc Cô đáp: “Ta đang chuẩn bị bắt, nhưng chưa…”

Nhưng Hàn Oanh Oanh đứng sau lưng hắn, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ khó tin khi nhìn vị tiểu sư thúc trước mặt.

Trong trí nhớ của nàng, vị tiểu sư thúc này luôn nghiêm túc, ít nói và không bao giờ nghe lời ai. Ngay cả cha nàng, chưởng môn Thanh Vân Môn, Hàn Lăng Tuyệt, cũng phải nhượng bộ tiểu sư thúc ba phần. Trong Thanh Vân Môn, chẳng ai dám sai bảo hắn làm bất cứ việc gì.

Thế mà khi đến Ma giới…

Hàn Oanh Oanh cau mày, hỏi Nhạc Độc Cô: “Tiểu sư thúc, người này là ai?”

Nhạc Độc Cô đã từng chứng kiến Tề Tu tra tấn những ma môn đồng môn thế nào, hắn không muốn để Hàn Oanh Oanh gặp rắc rối, liền quay lại quát nàng: “Không phải việc của ngươi! Mau quay về đi!”

Hàn Oanh Oanh vỗ tay cười: “Tiểu sư thúc cuối cùng cũng nhận ta rồi!” Nhưng tiếng cười chưa dứt, nàng đã thấy chàng trai tuấn tú kia khoác vai Nhạc Độc Cô, mỉm cười nói với nàng: “Ta là chủ nhân của tiểu sư thúc ngươi!”

Hàn Oanh Oanh sững sờ, rồi mặt đỏ bừng lên, nước mắt trào ra: “Tiểu sư thúc… Ngài lại đi chung với người của Ma giới, còn giúp hắn bắt đồ ăn!! Ở Thanh Vân Môn bao nhiêu năm, ngài chưa bao giờ bắt cho ta một con cá.”

Nhạc Độc Cô đáp: “Cô nhận nhầm người rồi, mau đi đi, Thanh Vân Môn không nên ở lại nơi này…”

Nhưng Nhạc Độc Cô chưa nói hết câu thì đã bị Tề Tu cướp lời, cậu liền hôn mạnh vào má hắn một cái: “Sao vị tiên tử này không nhận ra à? Tiểu sư thúc của cô là người của ta! Hắn sẽ không đi theo cô đâu. Nhân lúc Ma giới đại ma đầu còn chưa phát hiện, ta nể mặt mà khuyên cô mau chóng rời đi!”

Hàn Oanh Oanh nhìn Nhạc Độc Cô, rồi lại nhìn chàng trai bên cạnh hắn.

Chàng trai kia còn hôn lên má tiểu sư thúc, thế mà tiểu sư thúc không hề phản ứng gì!

Hàn Oanh Oanh rút kiếm Thanh Vân ra, chỉ thẳng vào Tề Tu, giận dữ quát: “Ngươi là ma đầu, hôm nay ta phải trừ yêu diệt ma!”

Hàn Oanh Oanh ra tay là sát chiêu, Tề Tu hoàn toàn không ngờ cô gái trắng trẻo non nớt này lại lợi hại như vậy. Kiếm khí sắc bén, trên lưỡi kiếm mơ hồ hiện lên một luồng ánh sáng xanh, hình thành một đóa thanh liên, rõ ràng là đã luyện thành kiếm linh!

Tề Tu nhìn thấy thanh liên bay về phía mình, không kịp né tránh. Nhạc Độc Cô lập tức ra tay, hắn chỉ búng nhẹ lên thanh kiếm của Hàn Oanh Oanh, thanh kiếm liền rơi xuống đất.

Ngay sau đó, Nhạc Độc Cô lại vung tay, một luồng hồng quang sắc bén bắn thẳng về phía thanh liên, thanh liên bị đánh vỡ thành từng điểm sáng rồi tan biến.

Hàn Oanh Oanh giậm chân khóc lớn: “Tiểu sư thúc không thương ta! Ngài lại giúp hắn…”

Nhạc Độc Cô đã mất hết kiên nhẫn, nhíu mày nhìn nàng, nắm lấy cổ tay nàng, giọng đầy nghiêm khắc: “Đây là Ma giới! Ngươi ra tay bừa bãi không sợ mất mạng à?!”

Hàn Oanh Oanh cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tề Tu thầm nghĩ: "Sao hệ thống vẫn chưa thông báo mình đã trở thành ma đầu nhỉ? Chắc là mình cần phải cố thêm một chút nữa."

Vì vậy, cậu quyết định chơi lớn, cậu liếc mắt đưa tình với Nhạc Độc Cô, rồi giọng điệu đầy thỏ thẻ nũng nịu: “Hoa Triêu à, ta biết ngươi yêu ta mà. Tối qua trên giường, ta đã vui sướиɠ đến mức nào~!”

-----------