Khi đi lấy nước nóng, Xuân Yên nghe đám cung nữ khác bàn tán xôn xao.
“Tam hoàng tử vốn phong lưu, dạo gần đây lại sủng ái một cung nữ, nghe nói nàng ta cả ngày chỉ lo điểm trang chẳng cần làm gì.”
Cung nữ khác cười khúc khích, rồi nhìn về phía Xuân Yên, hỏi: “ Xuân Yên tỷ tỷ cũng ở đây đó thôi? Bao giờ mới được làm lục hoàng tử phi đây?”
Câu nói ấy như đâm trúng lòng Xuân Yên, khiến nàng ta đỏ bừng mặt.
Nàng ta biết bọn họ thường giễu cợt sau lưng, nói rằng nàng ta mơ mộng hoang đường khi trung thành với một vị hoàng tử không được sủng ái.
Họ nào hay những tâm tư sâu kín trong lòng nàng ta.
“Hoàng tử khác thì thôi, nhưng làm lục hoàng tử phi để được gì chứ? Ngài ấy chẳng hơn gì hoạn quan!” Tiếng cười châm chọc ấy khiến Xuân Yên không thể chịu nổi.
Lời đồn Cảnh Ngọc bất lực không phải vô căn cứ. Thậm chí có kẻ táng tận lương tâm, sẵn sàng đùa bỡn với hoạn quan, huống chi là vị hoàng tử tuấn mỹ nhưng bị thất sủng kia.
Xuân Yên không muốn nghe thêm, liền xách nước rời đi trong cơn giận.
---
Trời hôm ấy trong xanh, gió nhẹ đẩy những làn sóng lăn tăn trên hồ, cảnh sắc đẹp tươi. Vân Yên ngồi trên xích đu, đung đưa chân lơ lửng trong không trung, lòng chẳng khỏi vui vẻ.
Cảnh Vinh xuất hiện, khoác áo bào hoa lệ, tin rằng mình đã giành được lợi thế trước Cảnh Xước, quyết không để thua lần này.
Vân Yên trách yêu: “Điện hạ, ngài tới trễ rồi.”
Cảnh Vinh thản nhiên: “Lỗi tại ta, lần sau sẽ không thế nữa.”
Vân Yên cười tươi: “Vậy mau đẩy ta đi.”
Cảnh Vinh bước lại gần xích đu, mùi hương thơm ngọt của tiểu công chúa phảng phất, khiến lòng hắn ta xao động. Nhìn bờ vai thon gọn, tấm lưng mềm mại uốn lượn đầy gợi cảm, cần cổ trắng mịn như bạch ngọc khiến ngón tay hắn ta rạo rực.
“Điện hạ có thể kể cho ta nghe chuyện về Lục hoàng tử không?”
Công chúa đột ngột lên tiếng, giọng ngọt ngào dịu dàng khiến Cảnh Vinh thoáng thất thần. Hắn ta khinh miệt: “Kẻ đó chẳng đáng để công chúa bận tâm, phụ hoàng ghét bỏ y lắm. Mẫu thân y chỉ là hầu nữ đê tiện trèo lên giường...”
Dừng lời, hắn ta thắc mắc: “Sao công chúa hỏi điều này?”
Vân Yên đáp: “Ta chỉ thắc mắc tại sao một kẻ ăn mày mà lại thành hoàng tử?”
Cảnh Vinh khinh bỉ: “Nếu không vì di ngôn của Ninh quý phi buộc phụ hoàng tìm hắn về, ai lại để tâm tới tên hạ đẳng ấy!”
Ninh quý phi là mẹ của Nhị hoàng tử, cũng chính là chủ cũ của mẫu thân Cảnh Ngọc. Vân Yên lặng lẽ nghe, cuối cùng cũng hiểu ra mẫu thân Cảnh Ngọc vì sinh ra hắn mà xấu hổ với chủ cũ, đành phải treo cổ tự vẫn.