Hắn khẽ nhếch môi, dịu giọng đáp: “Đương nhiên có thể.”
Khi bóng dáng của Nhị hoàng tử khuất xa, Thiển Thảo lo lắng hỏi: “Tứ hoàng tử thật sự từng uy hϊếp công chúa sao?”
Vân Yên cười đáp: “Lời ta nói đã thốt ra, ngươi còn nghi ngờ ta chăng?”
Thiển Thảo cứng họng, nếu công chúa nói dối, chẳng lẽ nàng có thể vạch trần?
Nàng chau mày hỏi tiếp: “Vậy… ý công chúa khi nãy là muốn chọn Nhị hoàng tử ư?”
Vân Yên nhìn nàng, cười nhạt: “Ta cũng chỉ hỏi chơi mà thôi.”
Thiển Thảo lo lắng: “Không sợ Nhị hoàng tử hiểu lầm sao?”
Vân Yên chẳng chút bận tâm: “Nếu có hiểu lầm, ta vẫn là người lựa chọn kia mà.”
Ngoài phụ hoàng ra, bọn họ nào ai có quyền quyết định.
Thiển Thảo không chịu nổi lý lẽ ngược đời ấy, bèn cãi lại: “Nhưng nếu ngài ấy thật sự vì hiểu lầm mà động lòng, công chúa lại chẳng chọn ngài ấy, chẳng phải khiến người ta thất vọng sao?”
Vân Yên chau mày vẻ thắc mắc: “Ta chỉ hỏi một câu mà ngài ấy đã yêu ta được ư? Thế chẳng phải tình cảm của ngài ấy quá hời hợt sao?”
“Nếu thực tâm yêu ta từ trước, ta không hỏi thì ngài ấy sẽ không yêu nữa ư?”
Thiển Thảo đành câm lặng, chẳng biết đáp ra sao.
Vân Yên nhẹ vỗ lên tay nàng, ôn tồn nói: “Cùng lắm là khiến họ hiểu lầm rằng ta có thể chọn. Nhưng nói thật, các hoàng tử ấy, ai lại chưa từng nghĩ vậy?”
Thiển Thảo càng thêm bối rối, lòng vẫn cố gắng chống lại những lời lẽ trái khoáy của Vân Yên.
Nàng ấy mơ hồ nhìn về trước, thầm nghĩ: “Sai rồi, đây chắc chắn là những ý nghĩ sai lệch, tin một chữ thôi ta cũng thua mất.”
Lúc này, Cảnh Ngọc từ đâu đó tìm ra một miếng ngọc trắng trong như tuyết.
Xuân Yên bước vào thì thấy hắn đang vuốt ve miếng ngọc, thần sắc tựa như đang mải mê suy tư.
“Miếng ngọc này dường như không phải vật trong cung?” Xuân Yên e ngại hỏi.
Ngọc ấy thoạt trông cũng khá, nhưng so với những bảo vật thượng hạng trong cung thì chỉ là vật tầm thường.
Cảnh Ngọc không trả lời nàng ta mà chỉ giao ngọc lại bảo nàng ta tìm ai đó đổi lấy một hộp Tuyết Chi Cao của thượng y đường Thăng Kính.
Xuân Yên ngỡ ngàng.
Thăng Kính đường là tiệm thuốc danh tiếng nhất kinh thành, phương thuốc của họ được cho là còn vượt xa cả Thái y viện. Tuyết Chi Cao của tiệm thuốc đó được các tiểu thư quý tộc vô cùng ưa chuộng vì công dụng chữa lành vết thương mà không lưu lại dấu vết. Giá cả dĩ nhiên chẳng hề rẻ.
Miếng ngọc này đủ để đổi, chỉ là...
Xuân Yên không dám hỏi thêm, y lời mà thực hiện.
Khi nàng ta mang hộp Tuyết Chi Cao về, trong lòng lại dấy lên vài phần nghi hoặc.
Cảnh Ngọc vốn khó đoán, nhưng chưa từng kỳ lạ đến thế. Hắn luôn sống giản dị, thờ ơ với mọi thứ, nay lại đem ngọc quý đổi lấy thuốc bôi cho nữ nhân.
Người khiến hắn lưu tâm, nàng ta nghĩ mãi, chỉ có thể là vị công chúa nước Khải kia thôi.
Nàng ta thầm giận bản thân vì trước kia không ngăn được tâm ý của công chúa Khải quốc, giờ lại chẳng rõ lòng dạ Cảnh Ngọc.