Sau đó Cảnh Ngọc bị ma ma thân cận của Ninh Quý phi đưa ra khỏi cung, từ đó về sau lưu lạc dân gian, chẳng còn tin tức.
Chỉ là, khi còn nhỏ, không biết Cảnh Ngọc bị ai đánh gãy chân. Sau này dù cố gắng dưỡng thương, tuy không đến mức hoàn toàn tàn phế, nhưng cứ đến mỗi khi trời lạnh là bệnh cũ tái phát, đi đứng khó khăn vô cùng.
“Thì ra là vậy…” Vân Yên thở dài.
Cảnh Vinh nhướng mày nói:
“Công chúa đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa, chân hắn có vấn đề, mà đầu óc cũng chẳng khá hơn. Lúc hắn mới vào cung, ta và hoàng huynh từng múc một bát bùn, lừa hắn rằng ăn vào sẽ chữa khỏi chân. Hắn thật sự tin là thật, còn nuốt sạch bát bùn ấy. Nàng nói xem hắn có ngốc không chứ?”
Vân Yên cười khanh khách:
“Đúng là ngốc đến chết, chẳng trách hôm trước ngài lại hạ nhục hắn như thế…”
Cảnh Vinh thấy tiểu công chúa vui vẻ, lại càng đắc ý.
Vân Yên cười nói:
“Điện hạ chắc không ăn cơm à? Nếu không đẩy được cao hơn, lần sau ta sẽ không tìm ngài nữa đâu.”
Cảnh Vinh lập tức khoe khoang:
“Hồi nhỏ ta chơi xích đu có thể quấn qua xà ngang ba vòng, công chúa đừng xem thường…”
Hắn ta cố gắng đẩy mạnh chiếc xích đu, tiếng cười giòn tan của Vân Yên vang vọng, cả hai hoàn toàn không giữ ý tứ.
Xuân Yên đã cố tình dò la hành tung của Vân Yên, hôm nay cố tình dẫn Cảnh Ngọc đi ngang qua nơi này. Quả nhiên, tiếng cười đùa chói tai của hai người lập tức đập vào tai họ.
Xuân Yên khẽ siết tay áo, thấp giọng:
“Điện hạ, chúng ta có nên đổi sang đường khác không…”
Cảnh Ngọc cụp mắt, không nói gì, lặng lẽ xoay người định tránh đi.
Đúng lúc ấy, tiếng hét kinh hãi của tiểu công chúa vang lên phía sau.
Xuân Yên giật mình quay lại thì thấy dây không biết vì sao đột nhiên xích đu bị đứt, tiểu công chúa bị hất văng ra.
Biến cố xảy ra quá nhanh, ngay cả Cảnh Vinh cũng ngây người.
Vân Yên hoa dung thất sắc, lấy tay che trán, thấy mình sắp ngã xuống đất, đôi mắt nàng vừa nhắm chặt lại nhưng cuối cùng lại không cảm nhận được cơn đau như dự đoán.
Đau thì có, nhưng không nghiêm trọng.
Vân Yên chờ đợi hồi lâu mới do dự mở mắt ra, phát hiện mình đang được ai đó che chở trong lòng. Nàng hầu như không hề hấn gì, nhưng người đỡ lấy nàng lại không được may mắn như vậy.
Vân Yên chậm chạp bò dậy, đưa tay đỡ Cảnh Ngọc.
Vết thương có nặng hay không chưa rõ, nhưng cánh tay của Cảnh Ngọc bị đập vào tảng đá, ống tay áo rách toạc, máu chảy ròng ròng.
“Cô… công chúa, người không sao chứ?” Cảnh Vinh lắp bắp hỏi.
Vân Yên tái mặt nhìn vũng máu, nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn. Nàng chẳng những không được trấn an mà còn đỏ hoe mắt, hoảng loạn úp mặt vào lòng Cảnh Ngọc.
Tiểu công chúa bật khóc nức nở, toàn thân run rẩy như vừa trải qua kinh hãi lớn lao.
Cảnh Ngọc do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn giơ cánh tay không bị thương lên, khẽ vỗ về lưng nàng.