Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 46:

Nụ cười của Diệp Dịch Hàn còn chưa xuất hiện đã biến mất, hắn xụ mặt nói: “Làm sao? Thiếu tiền à? Lúc đòi tiền mới biết lấy lòng anh, bình thường không thấy em nhiệt tình như vậy.”

Nhưng nếu thật sự thiếu tiền, 10000 tệ cũng quá ít, đối với Diệp Thanh Quân của thường ngày mà nói không đáng kể chút nào.

Diệp Thanh Quân liên tục xua tay: “A, không, không có, vừa nãy em chưa tỉnh ngủ… Coi như em chưa nói gì là được… ” , đồng thời trong lòng dò hỏi hệ thống xem kiểm tra thế nào rồi.

[ Có chút khả nghi, hình như hơi khác so với người bình thường ]

Diệp Thanh Quân lập tức phấn chấn tinh thần: “Vậy người tôi muốn tìm chính là hắn?”

Hệ thống lại có chút không xác định [ Chưa chắc, còn cần thêm một bước kiểm tra ]

Diệp Thanh Quân vội vàng hỏi: “Vậy tôi nên làm gì?” Thành công đã gần ngay trước mắt.

[ Hiện tại xin kí chủ nắm chặt tay đối phương, đừng buông ra ]

Tuy yêu cầu này cũng rất đáng sợ, nhưng vì thành công, cậu cắn răng một cái liền cầm tay Diệp Dịch Hàn. Vì sợ hắn vung ra, cậu còn dùng sức đặc biệt lớn.

Diệp Dịch Hàn thấy thế nhướng mày, trong lòng có hơi kinh ngạc: “Em thực sự cần tiền tiêu vặt đến vậy?” Nghĩ thế nào cũng không thể là thiếu tiền được, chẳng lẽ lại vung tiền cho tình nhân nhỏ nào đó. Hắn không khỏi suy nghĩ, hình như gần đây không nghe được tin tức gì từ chỗ thủ hạ, lẽ nào còn có tình nhân ngầm mà hắn không biết.

“… Xin anh!” Diệp Thanh Quân cũng không biết bản thân đang nói lung tung cái gì, chỉ là muốn tiếp tục kéo dài thời gian một chút: “Về sau em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói.”

“Không phải không thể cho em tiền tiêu vặt, nhưng em không được tiêu tùy tiện nữa, dùng vào việc gì cũng phải nói cho anh mới được.” Diệp Dịch Hàn nói.

“Dạ, em nhất định sẽ làm.” Diệp Thanh Quân thất thần gật đầu, sau đó tiếp tục nắm chặt tay đối phương, không có ý định buông ra.

Diệp Dịch Hàn: “Sao vậy? Còn có chuyện gì? Là việc rất khó xử sao?”

Chẳng lẽ là thiếu nợ bên ngoài ngại nói? Hay là chọc phải nợ phong lưu, nhất thời hắn cảm thấy mình nhọc lòng như vậy cũng thật không dễ dàng.

“Em… ” Diệp Thanh Quân cúi đầu, sự xấu hổ bùng nổ, nói: “Thật ra, em chỉ muốn nắm vậy thôi, xin anh đừng đi.”

Diệp Dịch Hàn trúng một đòn ngay tim: “ …o/////o!” Trở tay nắm lấy tay cậu, giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều: “Nếu có khó khăn gì thì có thể nói ra, anh sẽ không trách em.”

Sau pha xấu hổ play lâu lắc này, cuối cùng hệ thống cũng kiểm tra xong, nói cho cậu, tuy Diệp Dịch Hàn có chút kỳ lạ nhưng bất luận thế nào linh hồn hắn cũng là của thế giới này, vậy nên không phải người cần tìm.

Diệp Thanh Quân: “……” Hệ thống, ngươi đùa ta à??

“Không có… Đột nhiên em buồn ngủ quá, em thấy mình vẫn muốn ngủ một giấc nữa.” Cậu cảm thấy bản thân đã hiểu rõ hồng trần.

Diệp Dịch Hàn buông tay, để cậu nằm lên giường. Diệp Thanh Quân cảm thấy đã xài hết liêm sỉ của đời này, sẽ không bao giờ yêu nữa được không.

Thấy dáng vẻ cậu suy sụp, uể oải như vậy, Diệp Dịch Hàn giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, lại dặn dò: “Nếu không thoải mái phải nghỉ ngơi thật tốt, tiền tiêu vặt sẽ chuyển cho em đúng lúc, không cần lo lắng.”

Diệp Thanh Quân bị chấn động, đây quả thực là anh trai tốt khiến toàn quốc cảm động, đối đãi em trai không có máu mủ cũng tốt đến vậy!

Chờ lúc cậu ngủ, Diệp Dịch Hàn mới rời đi.

Sau khi đóng cửa phòng, trán hắn đột nhiên đau nhói một trận, không khỏi dựa vào tường, dùng tay bưng chặt trán. Chờ lúc hắn mở mắt ra, vẻ mặt nháy mắt trở nên lạnh lẽo, vừa đi vừa liên lạc thủ hạ: “Việc ta giao cho các ngươi thế nào rồi?”

Giọng nói của đối phương nghe rất khó xử: “Tên Tống Gia kia quả thực không phải người, rắn độc mà chúng tôi rất vất vả mới dụ tới được bị hắn bắt lại ăn mất.”

Diệp Dịch Hàn lạnh lùng nói: “… Ta tưởng các ngươi không chỉ có một kế hoạch này chứ.”

“Đương nhiên không phải!” Đối phương nhanh chóng nói: “Cho dù tên Tống Gia kia lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi, thời gian còn lại vẫn đủ, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Quá trình thế nào không đáng kể, tuyệt đối không thể để kẻ họ Tống kia sống sót trở về.” Diệp Dịch Hàn nói.

Còn bạch nguyệt quang kia cũng phải nghĩ cách mới được.

-----------

Diệp Thanh Quân tự sa ngã nằm trên giường hơn nửa ngày, cuối cùng nghĩ rằng mình không thể cứ tiếp tục ăn không ngồi rồi, đành cắn răng bò dậy.

Nếu không phải Diệp Dịch Hàn, vậy trong những người còn lại, Đàm Úc là khả nghi nhất, nhưng bây giờ không biết hắn ở đâu, hơn nữa tìm hắn vay tiền cũng rất không đáng tin…

Sau khi rối rắm một lúc, cậu quyết định tạm thời từ bỏ, trước tiên ở nhà vui chơi thoải mái rồi nói tiếp, sau đó dùng máy truyền tin cá nhân xem tin tức. Đột nhiên cậu nghĩ đến việc còn chưa xem nguyên chủ có lưu lại tư liệu gì bên trong hay không, liền xem một chút, thế mà cuối cùng tìm được một folder có liên quan đến bạch nguyệt quang! Hơn nữa lại còn không có mật mã.

Diệp Thanh Quân vội vàng mở ra, trước mặt cậu xuất hiện rất nhiều bức ảnh, nhưng trên mặt nam nhân trong hình đều đánh mosaic, trên mosaic còn lơ lửng ba chữ: Bạch nguyệt quang.

“Hệ thống, đây là chuyện gì thế, làm ăn tùy tiện như vậy thực sự ổn sao?! Đến mặt cũng không có!”

[ Vì bạch nguyệt quang vốn là nhân vật không ra sân trong nguyên tác, đương nhiên không có mặt ]

Diệp Thanh Quân: “… Như vậy thật sự được à.”

Quên đi, dù sao cũng không phải nhân vật quan trọng gì, nếu bạch nguyệt quang kia thật sự xuất hiện, cậu cũng không có khả năng không nhận ra.

Nhớ tới Tống Gia còn đang tham gia show thực tế, Diệp Thanh Quân lại đi xem chương trình, thỉnh thoảng lo rằng thân phận của hắn bị người ta phát hiện.

Kết quả vừa lên mạng liền thấy, cho dù là anti-fan cũng chỉ phốt là Tống Gia hít ma túy nên trạng thái tinh thần có vấn đề gì đó. Còn có người cho rằng, hắn là vì tạo điểm nhấn nên mới cố ý làm loại chuyện này, trên thực tế, đồ hắn ăn căn bản là đồ ăn mà tổ chương trình chuẩn bị sẵn, chỉ là làm cho giống động vật sống mà thôi… Tuy cũng có người nói đùa, nói rằng liệu Tống Gia có phải là người máy gì đó không, nhưng cũng chẳng ai coi là thật.

Tuy những người này đều bôi đen Tống Gia, nhưng Diệp Thanh Quân cảm thấy an tâm một cách vi diệu. Đúng vậy, ai lại tự nhiên cho rằng người khác là tang thi chứ.

Hơn nữa, Tống Gia còn có thêm không ít fan đây. Cậu chọn đại một diễn đàn lớn nào đó để xem một chút, liếc mắt liền thấy một bài viết, tiêu đề là《 Thảo luận về khả năng minh tinh họ Tống nào đó không phải người 》

Diệp Thanh Quân: “……” Có cần phải vả mặt nhanh như vậy không?!