Mỗi Ngày Đều Làm Vạn Nhân Mê

Chương 45:

Thế giới quan của Ninh Kỳ Nhiên được đổi mới, trong nháy mắt cậu ta liền nhớ tới hình ảnh anh em cãi nhau nhìn thấy lần trước, nghĩ thầm chẳng lẽ Diệp Thanh Quân bị đuổi ra khỏi nhà nên mới vay tiền cậu ta, bằng không làm sao cũng không thể ngờ được nhị thiếu gia Diệp thị vậy mà không có tiền…

Sau khi nói xong lời thoại cực kì đáng sợ này, thông qua hệ thống kiểm tra, Diệp Thanh Quân lập tức phát hiện Ninh Kỳ Nhiên không phải người mà mình muốn tìm, nhanh chóng vờ như chưa có gì phát sinh, ngồi về chỗ.

Ninh Kỳ Nhiên nhịn hơn mười phút mới làm bộ tỉnh lại, tiếp đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cùng Diệp Thanh Quân đi xuống lầu, như thể vô tình nhắc tới: “Gần đây ngài có vấn đề gì về kinh tế sao? Nếu cần tiền, tôi có thể… ”

Kỳ thực tâm tình Ninh Kỳ Nhiên rất rối rắm, dù sao ngay từ đầu ở bên Diệp Thanh Quân hoàn toàn là vì quyền thế của cậu, nhưng sau đó đến chính cậu ta cũng không rõ rốt cuộc chuyện này là sao… Nhưng vay tiền mà nói cũng không thành vấn đề →_→

Diệp Thanh Quân vừa nghe liền hiểu, vậy mà Ninh Kỳ Nhiên giả bộ ngủ, đây là loại xấu hổ gì thế, “Không có… Là tôi nhất thời nổi hứng… ” Cậu không nhịn được bắt lấy tay Ninh Kỳ Nhiên, nói: “Xin cậu coi như tôi chưa từng nói gì.”

Sự chú ý của Ninh Kỳ Nhiên đều đặt ở cái tay bị Diệp Thanh Quân nắm: “Nhưng mà… ”

"Em đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh như bằng từ bên cạnh truyền tới.

“… Anh?!” Diệp Thanh Quân căng thẳng, quay đầu nhìn bên cạnh, quả nhiên thấy Diệp Dịch Hàn đang ở cách đó không xa, cái cảm giác bắt gian quen thuộc này là chuyện gì vậy!

Lời Ninh Kỳ Nhiên muốn nói cũng nghẹn lại, cậu ta vừa quay đầu nhìn, liền thấy tầm mắt của người cực kỳ tuấn mỹ lại lạnh nhạt kia như dao nhỏ bổ về phía mình, nhất thời bị khí thế mạnh mẽ quanh người đối phương dọa sợ, không nhịn được cúi đầu…

Nếu nói lúc đối mặt với Tống Gia là ghen ghét, hâm mộ, hận, vậy đến lúc nhìn Diệp Dịch Hàn cũng chỉ có cảm xúc sợ hãi, tuy là không biết vì sao nhân vật lớn như vậy lại khó chịu với mình.

Diệp Dịch Hàn cũng lười nhìn nhân vật nhỏ bé này, cứng rắn tách tay Diệp Thanh Quân và Ninh Kỳ Nhiên ra, vẻ mặt mang một tia khiển trách: “Vừa nãy đã té xỉu, vậy mà bây giờ lại không quan tâm thân thể của mình, còn đi dây dưa với loại người này.”

Sao Diệp Dịch Hàn biết loại chuyện mất mặt này nhanh như vậy! Để cho nó theo gió bay đi thì tốt biết bao.

Diệp Thanh Quân căng da đầu nói: “… Em không có việc gì.”

Diệp Dịch Hàn nhíu nhíu mày, giọng điệu chân thành, đáng tin nói: “Đi theo anh.”

Diệp Thanh Quân đành phải nói với Ninh Kỳ Nhiên: “Vậy tôi đi trước, lời vừa nãy xin cậu coi như chưa nghe thấy.”

Ninh Kỳ Nhiên nghe vậy liền nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người, đáy lòng cậu ta đột nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ quái không dứt, loáng thoáng có dự cảm, lần này tách ra, cậu ta sẽ không còn được gặp lại Diệp Thanh Quân nữa.

Tiếp đó, Diệp Thanh Quân liền bị Diệp Dịch Hàn kéo đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân, kiểm tra ra thân thể không có vấn đề gì, nhưng lại có thuốc gì đó dư lại.

Sắc mặt Diệp Dịch Hàn lập tức trở nên khó coi, mặt không cảm xúc nhìn cậu, nói: “Em muốn nói cho anh đã xảy ra chuyện gì, hay muốn anh tự đi điều tra?”

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, lại khiến Diệp Thanh Quân bắt đầu căng thẳng, cảm thấy bản thân ở trước mặt đối phương giống như đứa trẻ mắc lỗi, hình như tất cả suy nghĩ trong lòng đều có thể bị nhìn thấu, vậy mà nhất thời quên chỉnh sửa một chút, nói hết chuyện vốn không muốn nói ra cho Diệp Dịch Hàn.

Sau khi nói xong, cậu lại vội vàng nói: “Em đi tìm Ngu Khê vốn thật sự chỉ muốn ăn chút gì, không phải muốn làm gì khác.”… Từ từ, tại sao cậu lại phải giải thích thêm một chút vậy.

Sau khi nghe xong, biểu cảm Diệp Dịch Hàn dịu lại, đưa tay xoa đầu cậu, dùng giọng điệu an ủi nói: “Không sao, không cần sợ. Chờ sau khi em dọn về ở, sẽ không ai có thể uy hϊếp đến em. Còn những người từng tổn thương em, anh sẽ khiến bọn chúng trả giá đắt.”

Diệp Thanh Quân tức khắc an tâm, hoàn toàn không có dị nghị. Với cậu mà nói, hiện tại dọn đến ở nhà chính còn tốt hơn về nhà. Hơn nữa, thật ra cậu vẫn rất hoài niệm quãng thời gian bình thản kia.

“Đương nhiên.” Thái độ Diệp Dịch Hàn lại trở nên nghiêm khắc: “Chính em cũng phải khống chế bản thân, đừng để luôn bị sắc đẹp mê hoặc.”

Diệp Thanh Quân vội vàng gật đầu: “Em nhất định sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ! Anh yên tâm đi!” Nói vậy nghe cậu giống như sắc quỷ đói khát, hình tượng càng thêm tan nát.

Sau đó trên đường trở về, cậu nhớ tới Đàm Úc, không nhịn được hỏi: “Anh biết… người kia mới là em trai ruột của anh không?”

“Loại người này không đáng để tâm chút nào, chỉ có quan hệ huyết thống mà thôi, hơn nữa chỉ là một người xa lạ.” Thái độ Diệp Dịch Hàn rất lạnh nhạt: “So với loại người này, anh chỉ coi em là người nhà của anh.”

Sau khi Diệp Thanh Quân thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại hơi nghi hoặc, vì sao Diệp Dịch Hàn đối tốt với cậu như vậy, lẽ nào đúng là vì lần trước mình chắn dao cho hắn? Cảm thấy hắn không giống với loại thiết lập này.

Sau khi trở lại nhà chính, Diệp Thanh Quân nhớ tới hiện tại đã liên hệ được không gian chủ, cũng không còn lí do gì để tiếp tục bao nuôi những người đó, vừa không có tác dụng gì lại còn lãng phí tiền, liền đề cập việc giải tán bọn họ với Diệp Dịch Hàn, lấy cớ là bị Ngu Khê dọa, không dám tiếp tục bao nuôi.

Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cứ cảm thấy sau khi nói xong, tâm trạng hắn nháy mắt tốt lên không ít, thái độ đối với cậu cũng càng ôn nhu.

Thuốc của Ngu Khê vẫn còn chút di chứng, ăn xong cơm chiều Diệp Thanh Quân liền bị bệnh, nằm ở trên giường không muốn động đậy, chỉ muốn ngủ, không có chút sức lực nào.

Diệp Dịch Hàn gọi người máy bác sĩ tới khám cho cậu, biết là không có vấn đề gì liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở mép giường, đưa tay giúp cậu lau mồ hôi: “Cho dù muốn ngủ thì cũng phải tắm rửa trước mới được.”

Diệp Thanh Quân thực sự không muốn cử động, liền giả bộ ngủ, sống chết không chịu dậy.

Diệp Dịch Hàn thấy cậu như vậy cũng không nói gì thêm, chỉ đem cậu bế ngang lên, đi đến phòng tắm.

Diệp Thanh Quân nháy mắt tỉnh táo một chút, nắm chặt tay hắn: “Anh, anh định làm gì?”

“Tắm rửa.” Diệp Dịch Hàn lời ít ý nhiều trả lời.

“… Em, hay là để em tự tắm đi.” Diệp Thanh Quân nói.

Diệp Dịch Hàn nói: “Hả? Em có thể tự tắm được sao?”

Sao nói như thể cậu bị thiểu năng vậy, chỉ là sinh bệnh mà thôi!

Diệp Thanh Quân vội vàng nói: “Em đã lớn đến vậy mà còn tắm chung thì rất kỳ quặc.” Lại nói, hai người đàn ông tắm cùng nhau trong truyện bình thường thì không sao, trong truyện đam mỹ thì rất có vấn đề.

Trong khi nói chuyện, hai người đã tới phòng tắm. Phòng tắm này vô cùng lớn, ngoại trừ bể tắm giống như bể bơi còn đặt mấy cái ghế nằm, còn có các loại đồ ăn, đồ uống.

Lúc này, trong bồn tắm tràn đầy nước ấm nóng hổi, Diệp Dịch Hàn buông Diệp Thanh Quân xuống, để cậu ngồi trên ghế nằm với thân thể mềm như bông, nói: “Vậy bây giờ em tắm đi.”

Diệp Thanh Quân vừa mệt vừa buồn ngủ, hận không thể cứ thế nằm xuống ngủ, lại cố gắng hỏi: “Anh, anh không ra ngoài sao?”

“Đương nhiên là anh phải ở lại xem.” Diệp Dịch Hàn chân thành, đáng tin nói: “Hiện tại em chính là người bệnh.”

Diệp Thanh Quân không có can đảm để phản bác hắn, hơn nữa đầu óc choáng váng, cũng không nghĩ được nên nói gì, đành phải bắt đầu chậm rì rì cởϊ qυầи áo, tinh thần khó có thể tập trung, cảm thấy như thể mỗi cái cúc áo đều đang đối nghịch với cậu, không thể cởi được.

Mà Diệp Dịch Hàn giống như lời vừa nói, thật sự chỉ thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý định đi lên hỗ trợ.

Diệp Thanh Quân tự mình cởi mấy cái cúc một cách khó khăn, cuối cùng không nhịn được hướng ánh mắt xin giúp đỡ tới Diệp Dịch Hàn bên cạnh, cũng do thói quen ỷ lại trước đây, hiện tại đầu óc còn không tỉnh táo lắm mới dám làm như vậy.

Diệp Dịch Hàn nói: “Chẳng phải đã nói là muốn tự mình tắm sao?”

“Xin, xin anh.” Diệp Thanh Quân đã sắp khóc.

“Nếu sớm làm vậy thì đã tốt rồi.” Diệp Dịch Hàn không nhịn được cười, dùng đôi tay khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài để cởi những nút còn lại trên quần áo cậu.

Diệp Thanh Quân cảm thấy cả người rét run, lại không có sức lực, rúc vào trong ngực Diệp Dịch Hàn, ý thức như thể dần dần bay xa, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở làm người ta cảm thấy an tâm trên người đối phương. Trong lúc mơ màng, trong lòng hiện ra một hình bóng khác, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra được là ai.

Chờ Diệp Thanh Quân tỉnh lại đã là ngày hôm sau, ý thức được hôm qua đã xảy ra cái gì, cả người đỏ đến sắp nổ tung, vùi đầu vào gối không muốn dậy.

Vậy mà cậu lại tắm rửa cùng Diệp Dịch Hàn! Đây là cái diễn biến xấu hổ gì vậy!

“Dậy rồi thì ăn sáng đi.” Diệp Dịch Hàn bưng bữa sáng đến, đem đồ ăn đặt trên chiếc bàn bên cạnh, quan sát cậu: “Cảm thấy thế nào?”

“Hiện tại em khỏe hơn nhiều rồi.” Diệp Thanh Quân vội vàng ngồi dậy, tỏ vẻ bản thân đã không thành vấn đề.

Diệp Dịch Hàn mặt không cảm xúc bưng chén cháo lên, dùng thìa múc cháo đưa đến trước mặt cậu.

Tin tưởng vào trù nghệ của hắn, cậu không hề phòng bị, một ngụm ngậm cháo vào trong miệng, giây tiếp theo cả người liền cứng ngắc.

Loại hương vị hắc ám khó có thể hình dung này… Trù nghệ cao siêu, làm đồ ăn siêu cấp ngon đã nói đâu?! Tất cả trước đây đều là lừa người sao?!

Tuy không biểu hiện ra mặt, nhưng tâm trạng Diệp Dịch Hàn thập phần khẩn trương. Thời gian gần đây, hắn cũng có nỗ lực rèn luyện trù nghệ, không thể kém hơn linh hồn khác trong thân thể đi.

“Thế nào?” Diệp Dịch Hàn hỏi.

“……” Nhìn đôi mắt hắn, cậu ngại mượn cớ để né tránh, lại nghĩ rằng tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta, cuối cùng ăn hết cả chén cháo vào bụng, nói trái lương tâm: “Cũng không tệ lắm… ”

Diệp Dịch Hàn thoạt nhìn rất vui vẻ, lại hỏi: “Em nói có thật không, so với hương vị của canh mấy hôm trước thì như thế nào.”

Đó quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất có được không! Nhưng tại sao hắn lại muốn tự so sánh với chính mình… Đồ ăn cùng một người làm có thể khác biệt lớn đến vậy sao. Cậu nhớ tới quá trình ở chung với hắn vài ngày trước đó, càng nghĩ càng cảm thấy hắn cũng rất khả nghi.

Cuối cùng, Diệp Thanh Quân quyết định giải quyết nhanh gọn lẹ, thò lại gần hôn lên mặt Diệp Dịch Hàn một cái, sau đó nói: “Anh trai, cảm ơn anh!”

Lời thoại đằng sau quá bất ổn, cậu cũng không muốn nói, nhưng đã đến mức này cũng không thể không nói, đành nói tiếp: “… Có thể cho em mượn 10000 tệ được không.”