Đương nhiên nội dung của bài viết kia chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí người đăng bài cũng chỉ nói đùa. Ngay từ đầu, Diệp Thanh Quân cũng chỉ kinh ngạc một chút, rất nhanh liền không để tâm.
Thời gian cứ thế trôi đi, cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, Tống Gia dùng thực đơn trâu bò của mình để trở thành quán quân. Người nổi, fans cũng tăng, hơn nữa hình như bởi vì ăn khỏe (?) nên còn cao thêm một chút.
Đến ngày kết thúc, Diệp Thanh Quân tràn đầy phấn khởi, chuẩn bị đi đón Tống Gia, kết quả trước khi ra khỏi cửa lại bị Diệp Dịch Hàn ngăn cản.
“Em đừng đi.” Diệp Dịch Hàn nói.
“Em có muốn đi làm gì đâu… ” Trải qua quãng thời gian ở chung, cậu phát hiện ra rằng có vẻ hắn rất ghét việc cậu bao nuôi người khác, nói: “Không biết Tống Gia thế nào rồi.”
“Tống Gia, hắn sẽ không trở lại nữa.” Giọng nói của Diệp Dịch Hàn mang theo vài tia trầm trọng, nói: “Chiếc phi thuyền chở hắn xảy ra sự cố, những người khác đều đã lên thuyền cứu viện, nhưng hắn lại không ở trong danh sách được cứu, nói vậy là đã lành ít dữ nhiều.”
Diệp Thanh Quân khϊếp sợ: “Cái gì?!” Đây là diễn biến thần kì gì vậy! Lúc trước tua mất đoạn nào à!
Không, cậu phải bình tĩnh, không gì có thể toang hơn việc biến thành tang thi. Loại kịch bản này toàn dùng để kích hoạt bản đồ mới, vậy nên nhất định là Tống Gia bây giờ không gặp nguy hiểm gì, chỉ là thay đổi bản đồ để thăng cấp mà thôi.
…Từ lúc nào truyện này biến thành truyện thăng cấp vậy.
“Em đừng quá đau buồn.” Diệp Dịch Hàn đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu, giọng điệu hết sức ôn hòa: “Tất cả đều do số mệnh, chẳng qua hắn không có phúc để hưởng mà thôi. Chúng ta có thể làm cho hắn một tang lễ long trọng.”
“Không cần làm tang lễ phiền phức vậy đâu, còn lãng phí tiền, dù sao Tống Gia nhất định không có việc gì… Khụ khụ khụ khụ!” Sắc mặt Diệp Thanh Quân càng ngày càng trắng, ngực bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, ngay sau đó không nhịn được bắt đầu ho khan, cuối cùng còn ho ra một búng máu! Cúi đầu nhìn bàn tay toàn là máu, đầu óc trống rỗng.
# Đột nhiên cảm thấy bản thân giống như vai chính phim bi tình máu chó là sao vậy #
Xảy ra tình huống máu chó như vậy, Diệp Dịch Hàn bế cậu lên giường, sau đó gọi bác sĩ đến khám.
Kết quả khám càng thêm máu chó, bác sĩ nói Diệp Thanh Quân suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng bị kìm nén, buổi tối ngủ không đắp chăn dẫn đến đột ngột phát bệnh, cần uống thuốc, nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không bệnh tình nặng hơn sẽ phải nằm viện.
Diệp Thanh Quân: “……” Sao cậu thấy chỉ có cái chẩn đoán cuối cùng, đáng ngờ nhất kia là đúng với thực tế nhất, vì sao lại cảm giác như bác sĩ này đang lừa tiền.
Đột nhiên biến thành kịch bản giống với phim Hàn máu chó, may là không phải bệnh gì không chữa được… Kỳ thực giống với thế giới trước, cốt truyện thay đổi quá nhiều, vì vậy ý thức của thế giới muốn gϊếŧ chết cậu.
Sau khi bác sĩ rời đi, Diệp Thanh Quân bị người bên cạnh ôm chặt trong ngực. Cậu còn chưa phản ứng lại thì hàm dưới đã bị nắm, mà khuôn mặt tuấn mỹ lạ thường lại mang vài nét lạnh nhạt của Diệp Dịch Hàn cách cậu gần trong gang tấc.
“Sao, sao vậy?” Diệp Thanh Quân bị hắn nhìn chằm chằm cũng bắt đầu thấp thỏm.
“Nếu em chết.” Giọng nói của Diệp Dịch Hàn rất lạnh lẽo: “Anh sẽ hủy dung bạch nguyệt quang của em, bán đi đào than, tìm thi thể của Tống Gia đem cho chó ăn.”
Vậy nên đây là đang uy hϊếp cậu sao… Quan tâm kiểu này đúng là khiến người ta sởn tóc gáy.
Diệp Thanh Quân nói: “Em sẽ không chết… Cái đó, cái đó, em đói bụng.” Ánh mắt cậu tràn đầy chờ mong nhìn hắn, thật ra cậu nhớ tới đồ ăn hắc ám lúc trước là lập tức no rồi.
Tuy cậu dời đề tài rất cứng ngắc, nhưng Diệp Dịch Hàn yêu thương em trai vẫn lập tức đứng lên, vuốt ve gương mặt cậu, nói: “Đừng vì loại người này mà hủy hoại thân thể.”
Diệp Thanh Quân còn đang cảm động, lại nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Nhưng hiện tại cơ thể em không khỏe, đồ ăn cũng phải thanh đạm một chút, vậy nấu cháo đi.”
Những lời này hoàn toàn gợi lên hồi ức bi thảm khi ăn đồ ăn hắc ám của cậu, sắc mặt của cậu tức khắc trắng bệch.
Chờ đồ ăn làm xong, Diệp Thanh Quân ôm tâm trạng nặng nề ngồi dậy, thong thả múc cháo đưa vào miệng, nhưng lại ngon ngoài ý muốn.
Vì sao ăn cháo thôi mà như đang đánh cược, số may thì ăn ngon, số đen thì khó ăn vậy!
Tóm lại, cậu bắt đầu cảm thấy thèm ăn, vui vẻ bắt đầu ăn, lúc ăn được một nửa, ngực đột nhiên đau nhức, không nhịn được phun máu mồm.
Diệp Thanh Quân: “……” Tiếc quá trời quá đất! Cháo của cậu còn chưa ăn xong a a a QAQ, đây rốt cuộc là chuyện gì!
[ Tra ra được nam chủ của truyện đang trải qua thời khắc sinh tử, bởi vì khế ước máu nên kí chủ cũng chịu ảnh hưởng, kiến nghị sử dụng kỹ năng dịch chuyển để chạy đến trợ giúp nam chủ ]
“… Biết ngay mà, tôi biết ngay cái huyết khế kia không phải thứ tốt lành gì.” Diệp Thanh Quân muốn rớt nước mắt, liên quan đến khế ước máu gì đó nhất định không phải chuyện tốt, sao mà cậu không hiểu cho được.
Sau đó, Diệp Thanh Quân lại phun ra mấy búng máu, bộ dạng suy yếu không chịu được, cháo đương nhiên là không ăn được, trực tiếp bị đưa đến bệnh viện.
Lần này đã không đếm được là lần thứ bao nhiêu em trai hắn vào viện…
Đêm đó, Diệp Thanh Quân liền mang theo khoang dinh dưỡng của bệnh viện và một ít thuốc, dịch chuyển đi, trước khi đi để lại một phong thư, nội dung đại khái là cậu muốn đi tìm Tống Gia, không cần lo lắng về an toàn gì đó. Khoang dinh dưỡng và thuốc đương nhiên đều là chuẩn bị cho Tống Gia.
Hôm sau, Diệp Dịch Hàn thấy bức thư này quả thực có thể tức đến mắc bệnh tim, xem camera cũng không nhìn được là cậu chạy tới nơi nào. Hắn thầm thề, nếu bây giờ tìm được cậu thì nhất định sẽ nhốt cậu lại.
-------------
Đây là một mỏ quặng hoang, có lẽ lúc tài nguyên còn phong phú, nơi này cũng từng phồn hoa, nhưng hiện tại chắc chắn là một địa phương hoang vu, chỉ có thể nghe được tiếng gió, tình cờ có người cũng chỉ là dân nghèo cố gắng đến kiếm chác mà thôi.
Một người gian nan bò ra từ trong khoang thoát hiểm, mái tóc đen xinh đẹp của hắn đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, cả người đều mệt mỏi không chịu được, chỉ có cảm giác đói khát trong cơ thể nhắc nhở là hắn còn sống. Người này chính là Tống Gia.
Máu tươi. Hắn cần máu tươi và thịt.
Một con thú trông như thỏ hoang nhảy ra từ phía sau đống đá bên cạnh, cảnh giác đánh giá tình huống xung quanh. Khi đang định tiếp tục đi về phía trước, một bàn tay đột nhiên nắm chặt nó, ngay sau đó Tống Gia liền một phát cắn chết nó, đem máu uống sạch.
Nhưng vẫn chưa đủ, hoàn toàn không đủ, hắn cần máu của người đó.
Người đó? Người đó là ai?
Tống Gia mờ mịt.
------------
Sau khi Diệp Thanh Quân dịch chuyển đến địa phương hoang vu này mới biết là hố chết người, rốt cuộc Tống Gia đi vào cái nơi chết tiệt này như thế nào vậy.
Hơn nữa cũng không tìm được hắn… Theo như lời hệ thống thì là vì quá xa nên mới không dịch chuyển đến đúng chỗ.
Cuối cùng, Diệp Thanh Quân hỏi hệ thống chỗ này là chỗ nào, mới biết được bản thân bị chuyển cmn đến tinh cầu nào đó ở biên cảnh của một đế quốc rất gần liên bang?!
Toàn bộ khu vực này đều là tinh cầu có tài nguyên khoáng sản phong phú, còn có một loại đá quý cực hiếm, một khi máy móc đến gần thì sẽ không nhạy do từ trường nào đó, chỉ có thể khai thác bằng sức người, vậy nên giá cả càng đắt đỏ.
Liên bang bên kia là dùng phạm nhân để khai thác, mà bên này toàn là lãnh chúa với nô ɭệ gì đó… Không sai, nghe nói đế quốc còn có chế độ nô ɭệ, đã là tương lai rồi thì cái giả thiết này thực sự khoa học à!
Có người nói cái này là để tạo bối cảnh cho series của truyện gốc. Lúc trước Diệp Thanh Quân nghe xong cũng cảm thấy rất lợi hại, nhưng dù sao không liên quan đến cậu, nghe một chút cũng thôi đi, kết quả không nghĩ tới, vậy mà có một ngày mình cũng đến cái nơi đáng sợ này.
Tìm một chỗ kín đáo để đặt khoang dinh dưỡng, Diệp Thanh Quân suy nghĩ một chút, cũng giấu máy truyền tin đi, sau đó đi tìm tung tích của Tống Gia, nhưng trước khi tìm được hắn, cậu gặp được cư dân ở tinh cầu này.
Đây là mấy người mặc đồng phục như thủ vệ, sau khi nhìn thấy cậu cũng không ngạc nhiên, ngược lại đi lên nói chuyện với cậu.
Hóa ra tinh cầu này thuộc sở hữu của hầu tước nào đó, tuy không còn khoáng sản nhưng phong cảnh vẫn không tồi, cũng là nơi nghỉ phép của hầu tước lúc rảnh rỗi.
Cả một hành tinh, giàu thật, hầu tước gì đó nghe cũng có chút lợi hại… Nghĩ như vậy, Diệp Thanh Quân rất nhanh liền nhớ tới trong giả thiết, bản thân cũng có mấy cái tinh cầu!
Đáng ghét, hoàn toàn không tận dụng triệt để, thế mà cậu lại ở lì trong nhà nhiều ngày như vậy, thói quen thật là đáng sợ.
Mà ở gần đây có tinh cầu nổi tiếng về du lịch, hơn nữa Diệp Thanh Quân mặc đẹp, lớn lên cũng đẹp, nhìn qua như là một tiểu quý tộc, cho nên mấy người này coi cậu là du khách đi nhầm chỗ.
“Vậy các anh muốn đi làm gì?” Diệp Thanh Quân tò mò nhìn vũ khí trong tay bọn họ: “Muốn đi săn sao?”
Nghe thấy lời cậu nói, vẻ mặt thủ vệ tức khắc trở nên nghiêm trọng: “Gần đây có người phát hiện không ít xác động vật ở mỏ quặng, có khả năng trong đó có phần tử nguy hiểm, không thể làm lơ.”
“……” Từ từ, sẽ không phải là Tống Gia chứ?! Diệp Thanh Quân lập tức mở miệng nói: “Tôi và các anh cùng đi xem xem.”
Đối phương mang vẻ mặt nghi ngờ, từ chối yêu cầu của cậu, lo rằng liệu tên này có phải phóng viên gì đó hay không, sau đó tỏ vẻ du khách nên nhanh chóng đến nơi an toàn, nếu xảy ra việc gì ở đây thì bọn họ gánh không nổi.
Diệp Thanh Quân đành phải nói: “Thật ra một người bạn của tôi mất tích ở chỗ này, tôi cần phải tìm được hắn.” , sau đó lại bảo đảm nhiều lần rằng bản thân sẽ không kéo chân, tốc độ chạy đặc biệt nhanh, còn để hệ thống bật hack, thể hiện một chút sức mạnh, tay không chặt đứt một cái cây lớn bên cạnh.
Buff sức mạnh làm mấy thủ vệ này khϊếp sợ, lập tức thay đổi thái độ, vô cùng hoan nghênh cậu đi cùng cùng họ, còn đưa cho cậu dao nhỏ để phòng thân.
Mỏ quặng bỏ hoang bị rừng cây bao quanh, đường nhỏ đặc biệt khó đi, cậu không cẩn thận liền bị chậm lại phía sau, đang định nhanh chóng đuổi kịp lại cảm thấy tức ngực, nhưng còn chưa đến mức hộc máu.
Diệp Thanh Quân khẽ cắn răng nhịn, lại đột nhiên bị một cái bóng đen bên cạnh đè ngã trên mặt đất, lúc té ngã bất cẩn cắn phải lưỡi, miệng lập tức đầy mùi máu tươi.
Diệp Thanh Quân: “……” Cậu cố gắng nghẹn lại như vậy là vì cái gì chứ.
Vừa ngẩng đầu liền thấy, tuy quần áo rách rưới một chút nhưng vẫn có thể thấy đây là Tống Gia. Cậu thở phào nhẹ nhõm, mở miệng, đang định hỏi hắn mọi chuyện là thế nào, ngay sau đó liền bị hôn.