Lúc Diệp Thanh Quân trở về cũng không cố ý cho người đi che giấu tin tức, nhưng cậu không nghĩ là nhanh như vậy Diệp Dịch Hàn đã chạy tới, quả thực đột nhiên khiến cậu không kịp đề phòng.
“Cậu ngoan ngoãn ăn, tôi đi xuống trước.” Diệp Thanh Quân vội vàng bỏ tay khỏi đầu Tống Gia, vội vã đẩy cửa ra, chạy xuống dưới lầu.
Từ lầu hai nhìn xuống, cậu liếc mắt một cái liền thấy Diệp Dịch Hàn vừa mới vào nhà. Diệp Dịch Hàn mặt đầy lạnh lùng, ánh mắt nhìn những người xung quanh ra chào hỏi giống như muốn gϊếŧ người. Phía sau hắn còn có vài người máy vệ sĩ cao lớn đi theo, thoạt nhìn liền thấy “lai giả bất thiện”*.
Mọi người vốn định chào hỏi cùng ông chủ một chút, kết quả thấy bộ dạng hung thần ác sát của Diệp Dịch Hàn đều sợ tới mức tránh ra, lo rằng anh em bọn họ sẽ làm lộn hết cả lên.
Diệp Thanh Quân đi xuống cầu thang, đối đầu chính diện với Diệp Dịch Hàn. Trong lòng cậu thấp thỏm vạn phần, lo là một giây sau hắn liền kêu người đóng gói cậu quăng ra ngoài, nghĩ có nên nói chút gì để gợi lên tình nghĩa anh em trong lòng đối phương hay không.
Diệp Thanh Quân ngẩng đầu, ngay sau đó liền bị Diệp Dịch Hàn ôm lấy gắt gao, cả người cậu đều choáng váng: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Diệp Dịch Hàn lạnh lùng nói: “Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ bắt cóc em.”
“Nhưng là…” Diệp Thanh Quân do dự nói: “Thân phận của em…”
Diệp Dịch Hàn nói: “Chuyện này không cần nhắc lại, trong lòng anh, em vĩnh viễn là người nhà của anh.” Trên thực tế, không phải em trai ruột mới càng thuận tiện cho hắn được không.
Diệp Thanh Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra việc mình chắn dao lúc trước không phải vô ích. Chỉ là, tuy hắn nói rất cảm động, nhưng mười mấy năm trước đây hắn và nguyên chủ cũng không có tình cảm gì…
“Để ăn mừng em trở về bình an.” Diệp Dịch Hàn nói: “Sinh nhật em vào tháng sau, anh chuẩn bị tổ chức yến hội long trọng một chút.”
Diệp Thanh Quân hết sức cảm động, lại nghe thấy hắn nói: “Nhưng anh nghe nói em mang Tống Gia về nhà?”
“Cái kia… Là mang về, có vấn đề gì không?” Diệp Thanh Quân sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn đột nhiên coi trọng Tống Gia sao.
“Chẳng phải anh đã nói với em là nên cách xa người này một chút sao?” Diệp Dịch Hàn lạnh lùng nói: “Em đã quên hắn là người thế nào sao? Hắn căn bản chỉ lợi dụng em mà thôi.”
Tuy những người khác cũng rất đáng ghét, nhưng Tống Gia kéo giá trị thù hận còn nhiều hơn so với 50 người khác. Diệp Dịch Hàn cho rằng Tống Gia là người đứng mũi chịu sào, muốn giải quyết hắn.
Diệp Thanh Quân nỗ lực tẩy trắng Tống Gia một chút, cứu vãn hình tượng của hắn trong lòng Diệp Dịch Hàn: “Đó đều là chuyện quá khứ, bây giờ Tống Gia đã hối cải để làm lại. Hơn nữa, trước đây hắn chỉ không hiểu chuyện, kỳ thực lúc hắn đóng phim vẫn rất nghiêm túc… ” Sau đó, cậu lại xả tiếp một tràng lung tung rối loạn, cuối cùng tổng kết: “Tóm lại, em cảm thấy không phải là không thể cho hắn cơ hội.”
Kết quả vừa ngẩng đầu nhìn, mặt Diệp Dịch Hàn càng đen hơn so với trước, mỗi khi cậu nói một lời hay về Tống Gia, trong lòng hắn lại thêm một phần bất mãn với Tống Gia.
Diệp Dịch Hàn cười lạnh một tiếng, đưa một bức ảnh cho cậu xem: “Cái này là chuyện thế nào?”
Diệp Thanh Quân tập trung nhìn vào, bất chợt trên đó chính là hình ảnh cậu quần áo xộc xệch lôi Tống Gia chạy trốn… sắc mặt liền lập tức thay đổi: “Cái này, tình huống lúc đó căng thẳng… Bất đắc dĩ mới…”
“Đừng kiếm cớ cho hắn.” Diệp Dịch Hàn tận tình khuyên bảo nói: “Nếu em muốn bao nuôi những người khác thì anh không chút ý kiến. Em xem, chẳng phải anh còn chưa quản em chuyện 50 người kia sao. Chỉ là tên Tống Gia này thật sự không phải người tốt, tốt nhất là em cách xa hắn một chút mới được, bằng không đến lúc đó em cũng bị dạy hư.”
Sau đó, sắc mặt hắn liền lạnh lẽo, vòng qua Diệp Thanh Quân lên lầu, còn gọi mấy người máy đi theo.
Diệp Thanh Quân sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội chạy lên mấy tầng lầu, bắt lấy cánh tay hắn: “Anh, cầu xin anh, đừng đi lên, để cho Tống Gia ở lại bên cạnh em đi.”
Diệp Dịch Hàn dừng bước, mặt không biểu cảm nhìn cậu: “Đối với em mà nói, hắn thực sự quan trọng như vậy sao?”
“Đúng thế.” Diệp Thanh Quân nói: “Không có hắn thì em sẽ chết.” Đây chính là sự thật.
“Tốt lắm.” Diệp Dịch Hàn lộ ra một nụ cười cực kì cưng chiều, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu: “Một khi đã như thế, vậy em đi cùng đi, xem xem anh tra tấn tên Tống Gia kia như thế nào là được, coi như vì em trai thì anh cũng muốn nghiêm túc một chút.”
Diệp Thanh Quân còn chưa phản ứng lại, đã bị người máy phía sau khống chế, sắc mặt tức khắc thay đổi: “… Từ từ, đừng đi lên, đừng mở cửa! Mở cửa sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ!”
… Thật ra lúc trước còn chưa có nói là đi tra tấn Tống Gia, nhưng mà cái này không quan trọng chút nào, quan trọng là nếu mở cửa thì liệu Tống Gia có bị đưa đi giải phẫu ở viện nghiên cứu hay không Σ(っ°Д°;)っ
Nhưng cậu càng nói thì Diệp Dịch Hàn càng tức, trực tiếp đẩy cửa ra.
Vì thế, Tống Gia máu me đầy mặt, hơn nữa đang dùng móng vuốt cào tường cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Diệp Dịch Hàn: “……”
Tình huống như vậy, trách không được phải dùng trang phục như thế để ra ngoài.
Diệp Thanh Quân: “……” Không có việc gì chứ, sẽ không bị nhận ra là tang thi đâu nhỉ…
Diệp Dịch Hàn trực tiếp liên hệ trợ lý, lạnh lùng nói: “Giúp tôi tìm chỗ ở viện tâm thần.”
“Khoan đã!” Diệp Thanh Quân vội vã giãy giụa, nhưng lúc cậu không bật hack hoàn toàn là một tên yếu gà, làm thế nào cũng không thoát ra được, đành phải nói thẳng: “Đừng làm như vậy, cầu xin anh.”
“A?” Diệp Dịch Hàn ngắt liên lạc, đi tới bên cạnh cậu, đưa tay nâng cằm cậu: “Em nhìn Tống Gia đi, hắn như bây giờ còn là người sao? Dù là kẻ điên như vậy thì em vẫn chấp nhận cùng hắn ở bên nhau? Em yêu hắn đến vậy?”
Thật ra nói đúng… Hiện tại Tống Gia căn bản không phải người.
“Em không yêu hắn.” Diệp Thanh Quân nói: “Nhưng em không thể không có hắn.” … Thật đáng sợ, đây là lời gì mà sặc mùi tra công vậy, cậu bị bản thân làm cho hơi sốc rồi.
“Rốt cuộc vì sao em cố chấp với hắn như vậy?” Diệp Dịch Hàn cật lực giữ cho ngữ khí của mình bình tĩnh. Lúc này, hắn đã ở bờ vực hắc hóa, cái trán cũng hơi đau, hình như một linh hồn khác trong cơ thể cũng đang phẫn nộ.
Lúc này, hắn chỉ cần một câu là có thể trực tiếp mất khống chế.
“Em… Em muốn nâng đỡ hắn làm ảnh đế!” Diệp Thanh Quân nói.
Diệp Dịch Hàn: “……”
“Không sai.” Diệp Thanh Quân nói: “Chúng ta đánh cược, bây giờ để Tống Gia ở chỗ em trước, nếu em không thể giúp hắn nổi lên trong vòng hai năm… vậy anh cứ thoải mái hành hạ hắn.”
“……” Diệp Dịch Hàn có chút bất lực, quay đầu nhìn Tống Gia đang ở trạng thái điên khùng, dù thế nào cũng thấy người này nổi tiếng là chuyện không thể. Nhưng nếu cậu đã mở lời, hắn cũng sẽ không tự đẩy cơ hội đi, liền nói: “Nếu trong hai năm em không làm cho Tống Gia nổi tiếng, vậy em phải đáp ứng anh ba điều kiện.”
“Được!” Diệp Thanh Quân không thể chờ được mà đồng ý.
“Nhưng anh sẽ giám sát tình trạng của hắn mọi lúc.” Diệp Dịch Hàn cũng không muốn tranh cãi đến mức quyết liệt với cậu, đành phải tạm thời thỏa hiệp: “Nếu hắn làm em bị thương, anh liền trực tiếp đưa hắn đến bệnh viện tâm thần.”
-----------
Tóm lại, mọi chuyện cứ quyết định như vậy, Diệp Thanh Quân tiễn Diệp Dịch Hàn tới cửa, nghĩ nên nói chút gì đó để tăng thêm tình cảm anh em, liền nói: “Anh, em rất thích canh anh nấu, lần sau lại nấu cho em uống đi.”
Diệp Dịch Hàn đã chịu một trăm điểm sát thương.
Sau khi về phòng, Diệp Thanh Quân liên lạc với trợ lý, để hắn giúp mình tìm vai diễn, tốt nhất là cái loại không cần kỹ thuật diễn gì, nếu là tang thi, cương thi hoặc là kẻ tâm thần thì càng tốt… Cái đó đối với Tống Gia căn bản chính là biểu diễn bản sắc.
Trợ lý có hơi nghi hoặc, đây thực sự là muốn nâng đỡ người sao, không nhịn được hỏi cậu, vai diễn như vậy là cho ai.
Diệp Thanh Quân nói: “Đều là cho Tống Gia.”
Trợ lý: “……” Hắn đã không rõ đây rốt cuộc là yêu hay là hận.
Trợ lý đem chuyện này nói cho Diệp Dịch Hàn, Diệp Dịch Hàn cũng trầm mặc.
Tuy định hình nhân vật hơi ảo ma nhưng trong tương lai vẫn có rất nhiều nhân vật điện ảnh như vậy, trợ lý rất nhanh liền tìm được mấy cái, đưa lại cho Diệp Thanh Quân chọn.
Cậu nhận lấy toàn bộ, nhưng cũng không thể cứ thế đưa Tống Gia đến phim trường, vẫn phải huấn luyện trước, để hắn không gặp người là cắn mới được.
Vì thế, Diệp Thanh Quân quyết định tìm người đến giúp đỡ, dắt Tống Gia đi tới vườn hoa, đúng lúc nhìn thấy Ninh Kỳ Nhiên đang tưới hoa, liền hỏi cậu ta có thời gian hay không.
Ninh Kỳ Nhiên vốn đang chờ cậu đến, được cậu đáp lời quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, đương nhiên gật đầu ngay lập tức, tỏ vẻ bản thân đang rảnh.
“Cái kia, thực ra cậu cũng thấy rồi. Hiện tại Tống Gia gặp người liền nổi điên, cho nên tôi muốn huấn luyện hắn một chút. Cậu chỉ cần đứng ở đó là được rồi.” Nghĩ một chút, Diệp Thanh Quân lại nói thêm: “Dù sao đến lúc đó cậu cách xa một chút, tuyệt đối đừng để bị hắn cắn được.”
Kỳ thực Tống Gia có dây thừng trói, bản thân cậu cũng để hệ thống bật hack, cơ bản là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Ừm!” Ninh Kỳ Nhiên còn chìm đắm trong niềm hạnh phúc khi nói chuyện với cậu, đứng ở vị trí được chỉ định theo chỉ thị của cậu.
Ý tưởng của Diệp Thanh Quân chính là cho Tống Gia đối mặt với một thùng thịt và một người sống, sau đó thả dây thừng. Nếu hắn chạy về phía người thì trừng phạt hắn một chút, nếu hắn chạy về phía thịt thì khen thưởng hắn…
Thấy Tống Gia như vậy, trong lòng Ninh Kỳ Nhiên đố kị vạn phần, rõ ràng hắn lớn lên không đẹp bằng cậu ta, bây giờ còn điên rồi, dựa vào đâu mà Diệp Thanh Quân còn đối tốt với hắn như vậy. Nếu bản thân cũng có đãi ngộ như hắn, cho dù bây giờ kêu cậu ta điên cũng không sao.
Không sai, giả thiết của Ninh Kỳ Nhiên chính là một nam phụ độc ác… Nếu là xuyên qua bình thường mà nói, Diệp Thanh Quân phải xuyên thành loại người như cậu ta mới đúng.
Nhưng mà lần huấn luyện thứ ba xảy ra vấn đề, dây thừng vẫn luôn bị Tống Gia dùng móng tay sắc nhọn cào, bất tri bất giác mài mòn rất nhiều, trong lúc hắn lại giãy giụa một lần nữa liền trực tiếp đứt.
Diệp Thanh Quân còn chưa phản ứng lại, Tống Gia đã như tên rời cung, vọt tới chỗ Ninh Kỳ Nhiên.
Ninh Kỳ Nhiên kinh ngạc, vốn là muốn chạy, nhưng lại nghĩ, nếu mình bị thương, nói không chừng Diệp Thanh Quân cũng sẽ quan tâm tới mình nhiều một chút… Dưới suy nghĩ như vậy, động tác cậu ta chậm lại, mắt thấy Tống Gia giống như người điên đã gần trong gang tấc, trong lòng cậu ta vậy mà còn có một tia chờ mong.
Mắt thấy Tống Gia sắp cắn một phát, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp Thanh Quân kéo hắn lại. Vừa nãy cậu suýt chút nữa bị hù chết, nghĩ thầm dây thừng đã không ngăn nổi hắn, nên thay cái xích sắt để buộc… Nhưng như vậy cảm thấy khẩu vị càng thêm nặng.
“Cậu không sao chứ?” Diệp Thanh Quân nhìn về phía Ninh Kỳ Nhiên, nét mặt vô cùng khẩn trương: “Vừa nãy Tống Gia có đυ.ng phải chỗ nào của cậu không? Bị thương sao?”
“Không có.” Ninh Kỳ Nhiên không nghĩ tới cậu sẽ quan tâm mình, quả thực thụ sủng nhược kinh, hận Tống Gia vừa nãy không thể đem mình đánh cho trọng thương.
“Thật tốt quá.” Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cậu bị thương thì quá tệ.”
Mặc dù Ninh Kỳ Nhiên biết ‘chân ái’ của cậu là Tống Gia, nhưng giờ phút này, đáy lòng vẫn không nhịn được sinh ra mấy phần mong đợi không nên có. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, lại thấy cậu đang giúp Tống Gia chỉnh lại quần áo, hành động kia chứa sự cẩn thận mà cậu ta chưa bao giờ gặp qua.
Tâm trạng Ninh Kỳ Nhiên lập tức như rơi xuống đáy vực, hận thù đối với Tống Gia càng thêm mãnh liệt.
Giá như người này không tồn tại thì tốt rồi, nếu hắn không ở đây, vậy chẳng phải mình cũng có cơ hội như vậy sao?
Một khi ý nghĩ này nảy ra liền không ép xuống được, Ninh Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng Tống Gia, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
*Lai giả bất thiện: người đến không có mục đích tốt.