Sau khi trải qua vài lần huấn luyện, hoàn toàn không có tiến triển. May mà Diệp Thanh Quân thay xích buộc cho Tống Gia, lúc này mới không làm nhân viên bị thương.
Diệp Thanh Quân trở về phòng, nhìn Tống Gia, quả thực muốn ôm hắn mà khóc to. Cứ tiếp tục như vậy thì đến cửa cũng không thể ra, còn quay phim cái gì chứ, dứt khoát thành thành thật thật làm tang thi luôn đi.
Không biết hệ thống tìm ra một cuốn tiểu thuyết tu tiên từ chỗ nào trong cơ sở dữ liệu, tìm trong đó được một phương pháp, có thể mạnh mẽ gia tăng chỉ số thông minh của Tống Gia, nhưng cậu cần mất chút máu, sau đó kí kết khế ước nào đó dựa vào lực lượng của hệ thống.
Chỉ cần có thể làm Tống Gia biến thành người bình thường, mặc kệ cho cậu làm gì thì cậu cũng chấp nhận, lập tức làm theo lời hệ thống, cắn rách đầu ngón tay, sau đó đưa vào trong miệng Tống Gia.
Sau khi uống một giọt máu tươi, Tống Gia nhíu nhíu mày, dáng vẻ thống khổ, bắt đầu lăn lộn, sau đó thật vất vả mới bình tĩnh lại, nằm ở trên giường không còn chút sức lực nào.
Diệp Thanh Quân thấy hắn như vậy, đi lấy khăn lông ướt tới lau mồ hôi, người còn chưa đi khỏi đã bị kéo lại.
Tống Gia ôm chặt lấy tay cậu, nhìn chằm chằm cậu, không muốn thả cậu đi, trong miệng còn phát ra âm thanh gào rống.
“Được rồi được rồi, sợ cậu rồi.” Diệp Thanh Quân đành phải ở lại, bất tri bất giác đã dựa vào Tống Gia, cùng nhau ngủ.
Sau khi cậu tỉnh lại, phát hiện Tống Gia đang ngồi bên cạnh nhìn mình, thập phần yên tĩnh, đôi mắt có thần rất nhiều, nhìn qua càng giống một người bình thường.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Diệp Thanh Quân vui vẻ, vội vàng ngồi dậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Có ký ức rồi sao? Biết tôi là ai không?”
Tống Gia hơi hé miệng, lại không nói gì, chỉ nhìn cậu một cách khó hiểu.
Diệp Thanh Quân: “……” Được rồi, như vậy nhìn qua là không điên, nhưng giống như ấm đầu…
Trải qua kiểm tra, hệ thống nói cho cậu, tuy hiện nay Tống Gia vẫn là tang thi, nhưng dưới ảnh hưởng của khế ước máu đã cao cấp hơn rất nhiều, chẳng những có thần trí, cắn người cũng sẽ không truyền nhiễm virus. Hơn nữa, khả năng học tập cũng tăng cường rất nhiều, nhưng vì không có kí ức trong quá khứ, cho nên việc nói chuyện và sinh hoạt đều cần học tập một lần nữa.
“Quá tốt rồi.” Lúc này Diệp Thanh Quân mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã lên mạng mời thầy giáo, để người ta chỉ đạo Tống Gia học tập một chọi một qua màn hình ảo.
Tống Gia không hề tình nguyện học tập, vẫn luôn không tập trung, muốn chơi cùng Diệp Thanh Quân. Cậu đành phải ở bên cạnh theo dõi hắn, hắn mới bất đắc dĩ học, còn thỉnh thoảng làm việc riêng, nhưng cuối cùng cũng học được một chút từ ngữ phổ thông.
Diệp Thanh Quân vi diệu cảm nhận được làm cha làm mẹ không hề dễ dàng.
Lúc ăn cơm buổi trưa, cậu đưa Tống Gia cùng đi xuống. Khi trước, bởi vì bộ dạng ăn uống của hắn rất đáng sợ nên đành phải ăn ở trên lầu, hiện tại hẳn là có thể cho hắn ăn chút đồ ăn chín.
Diệp Thanh Quân ăn thức ăn người máy làm, trong miệng nhạt nhẽo vô vị, đột nhiên nhớ tới điểm tâm Ngu Khê làm, chỉ là hiện tại Ngu Khê đã được cậu đưa ra ngoài ở… Thật là có chút hối hận, biết thế đã mua người máy vệ sĩ bảo vệ cậu ta, cũng không cần phải dọn ra ngoài.
Mà Tống Gia dùng đũa không tốt, cái thìa cũng không biết dùng, hạt cơm đều rớt lên bàn, đồ ăn cũng không gắp được, cuối cùng không còn kiên nhẫn, trực tiếp duỗi tay cầm đồ ăn trên bàn lên ăn.
Người bên cạnh vây xem đều làm bộ không nhìn thấy, chờ chế giễu, nếu vì vậy mà Tống Gia bị ghét bỏ thì quá tốt.
Diệp Thanh Quân chú ý tới liền vội vàng dùng khăn giúp hắn lau tay, thở dài nói: “Thật là hết cách với cậu, vẫn là để tôi làm đi.” Cậu cũng ăn gần no rồi, liền tự mình đút hắn ăn.
Tống Gia nheo mắt lại, trông rất vui vẻ, nói hai chữ "cảm ơn" cực kì trúc trắc. Cậu nghe xong vậy mà có chút cảm động.
Nhìn Tống Gia được Diệp Thanh Quân chăm sóc như vậy, mọi người quả thực ghen ghét không chịu được, cơm cũng ăn không vô, tức no luôn rồi.
Ninh Kỳ Nhiên cũng đen sì cả mặt, đột nhiên cậu ta nghĩ ra gì đó, múc bát canh đưa đến trước mặt Tống Gia, bộ dáng nhiệt tình, nhưng khi đυ.ng tới tay Tống Gia lại cố ý run tay làm rơi bát, giả bộ là bị va phải.
Canh nóng đổ lên người Ninh Kỳ Nhiên, bát canh cũng rơi vỡ, cả người cậu ta nhìn qua vô cùng chật vật, ngơ ngác nhìn Tống Gia, như thể không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy, sau khi phục hồi tinh thần liền xoay người lại, nhặt mảnh vỡ trên mặt đất.
“Chờ đã, không cần nhặt!” Diệp Thanh Quân vội vàng dừng việc đang làm, nói: “Không cần để ý những mảnh vỡ trên mặt đất này, chờ lát nữa để người máy đến dọn sạch là được rồi. Cậu không sao chứ? Có bị bỏng không?”
“Không sao.” Ninh Kỳ Nhiên vội vàng xua xua tay, nhu nhược đáng thương nhìn cậu, cắn môi nói: “Dù sao Tống tiên sinh đổ bệnh, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ… Tôi nghĩ cậu ấy nhất định không cố ý, đây đều do bản thân tôi không cẩn thận, đều là tôi sai.”
Diệp Thanh Quân cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nói với Tống Gia: “Cậu mau xin lỗi người ta đi.”
Tống Gia còn đang chờ cậu cho ăn đây, chuyện xảy ra bên phía Ninh Kỳ Nhiên căn bản không đáng kể đối với hắn.
Diệp Thanh Quân cũng thực bất đắc dĩ, định qua xem tình hình một chút, lại bị Tống Gia kéo quần áo. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, ủy khuất nói: “Đói, tôi đói bụng.”
“Cậu thật là… ” Diệp Thanh Quân lo hắn đói đến mức tàn nhẫn cắn người, đành phải nói với Ninh Kỳ Nhiên: “Cậu vẫn nên đi lên đổi quần áo trước đi.”
“Được.” Ninh Kỳ Nhiên cô đơn rời khỏi chỗ ngồi, những người ở đây thấy một màn này, bất mãn trong lòng với Tống Gia càng tăng thêm mấy phần.
Sau khi cơm nước xong, Diệp Thanh Quân cho Tống Gia lên lầu tiếp tục học tập, dặn dò hắn tuyệt đối không nên ra khỏi phòng tùy tiện hoặc xảy ra xung đột với người khác. Sau đó cậu liền vội vã ra ngoài, Diệp Dịch Hàn vừa mới gửi tin nhắn bảo cậu mau chóng đến…
Sau khi Diệp Thanh Quân rời đi, Ninh Kỳ Nhiên cũng thay xong quần áo đi xuống. Chưa thấy được bóng dáng Diệp Thanh Quân, cậu ta có hơi mất mát, vốn còn định nhân cơ hội này thân thiết với cậu một chút.
Mấy người cực kì bất mãn với Tống Gia liền lập tức xông tới: “Anh Ninh, tên ngốc kia cũng thật quá đáng, vậy mà làm thế với anh.” “Không sai, em thấy hắn vốn đang giả vờ, còn tưởng rằng chúng ta không nhìn ra được.” “Ỷ vào bản thân có chút địa vị trong lòng ông chủ Diệp liền cảm thấy ghê gớm sao?” “Chúng ta phải dạy dỗ hắn một chút.”
Lúc trước mọi người thấy Tống Gia điên khùng như vậy, sợ tới mức không dám trêu chọc, nhưng hôm nay thấy dáng vẻ hắn bình thường như thế, những ý nghĩ trong quá khứ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, tìm được cơ hội liền bắt đầu mắng mỏ Tống Gia.
“Như vậy không hay lắm đâu?” Trong lòng Ninh Kỳ Nhiên đã sớm hận chết Tống Gia, ngoài miệng lại nói: “Chỉ là tinh thần cậu ấy xảy ra vấn đề mà thôi, cũng không phải tất cả đều là lỗi của cậu ấy.”
“A, vậy thì nên đưa hắn tới viện tâm thần mới đúng, nếu bây giờ ở đây thì phải đàng hoàng. Chúng ta chỉ đang dạy dỗ hắn, để hắn không gây thêm phiền phức cho ông chủ Diệp mà thôi.” Một người khác càng nói thẳng: “Dù sao hắn chỉ là một tên ngốc, cũng sẽ không cáo trạng.”
“Đúng, nếu hôm nay không nói, không biết sau này hắn còn kiêu ngạo đến mức nào nữa.”
Ninh Kỳ Nhiên còn nói vài câu thêm dầu vào lửa, nhưng khi mọi người đang kích động lại thoái thác, nói rằng cơ thể mình không thoải mái, muốn đi nghỉ ngơi trước, dù sao nam phụ bạch liên hoa ác độc như cậu ta sẽ không tự mình ra tay, nếu bị nắm bắt nhược điểm thì sẽ phá hỏng hình tượng rất nhiều.
Mọi người an ủi Ninh Kỳ Nhiên qua loa, liền hùng hổ xông lên lầu, đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy Tống Gia đang ngồi học trước màn hình.
Thấy một màn này, trong đám người lập tức có người phát ra âm thanh cười nhạo. Tống Gia quay đầu mờ mịt nhìn họ, hình như còn chưa hiểu đám người này đến để làm gì.
Sau đó, mọi người lời qua tiếng lại chê trách hành vi của Tống Gia, cũng cười nhạo khinh bỉ đủ kiểu, từ ngữ cụ thể ra sao thì có thể tham khảo lời thoại của nam phụ độc ác trong truyện tra công tiện thụ.
Kỳ thực Tống Gia cũng không quá để ý những người này, lại nhớ tới dặn dò vừa nãy của Diệp Thanh Quân, liền không định để tâm đến bọn họ.
Mấy người kia khó chịu, người cầm đầu cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ông chủ Diệp thực sự thích ngươi sao, ngươi chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, đừng tưởng rằng mình ghê gớm lắm, chờ chính chủ trở về xem ngươi còn có thể tiếp tục ở chỗ này hay không! Sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ còn dám kiêu căng như vậy.”
Nghe được hai chữ “thế thân”, Tống Gia đột nhiên đứng lên, hung tợn nhìn chằm chằm người kia.
Người kia bị ánh mắt của hắn dọa sợ, nhưng vẫn cứ nói: “Sao vậy? Còn lườm người ta? Ta nói sai à, nếu không phải khí chất của ngươi có vài phần giống với người mà ông chủ Diệp yêu, ngươi còn tưởng rằng chút nhan sắc này của ngươi có thể so với bọn ta à?”
Ngay sau đó, Tống Gia liền trực tiếp bổ nhào vào người đang nói, hung hăng cào cấu, người xung quanh bị dọa chết khϊếp, vội vã đưa tay túm chặt lấy quần áo hắn, muốn kéo hắn ra: “Tên điên này, mau buông ra!”
Nhưng Tống Gia lại cắn bả vai người kia gắt gao không nhả, cuối cùng vậy mà trực tiếp cắn mất một miếng thịt, hình ảnh cực kỳ máu me, người kia tức khắc phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tuy sau khi thăng cấp, Tống Gia đã không thể lây virus tang thi cho người khác nhưng lúc cắn người vẫn tàn nhẫn giống như tang thi.
“Ngươi, ngươi… ” “Tên điên, hắn thật sự điên rồi!” Mọi người đều bị một màn máu me này làm cho chấn động, làm sao còn dám nói gì.
Người nằm trên mặt đất kia cũng bị dọa cho sợ: “Chúng ta đi mau.”
Những người xung quanh không dám lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tống Gia, sợ cũng bị cắn, vội vàng nâng người bị cắn mất miếng thịt kia lên, xông ra ngoài.
Tống Gia nhổ thịt nát với máu tươi trong miệng ra, đỡ trán quỳ xuống trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ, không ngừng lẩm bẩm: “Không, tôi không phải thế thân… Tôi không phải thế thân… Đừng… Đừng bỏ rơi tôi… ”
Ninh Kỳ Nhiên vẫn luôn trốn ở góc khuất bên ngoài quan sát, trong mắt chứa vài phần khϊếp sợ, may mà vừa nãy mình không kích động như đám người kia.
-----------
Diệp Thanh Quân vội vàng chạy tới nhà chính của Diệp gia, còn tưởng rằng Diệp Dịch Hàn có chuyện nghiêm túc muốn tìm mình, nhưng sau khi vào nhà lại không thấy hắn đâu.
“Rốt cuộc là vì sao lại muốn tìm mình… ” Diệp Thanh Quân đi loanh quanh trong đại sảnh, đột nhiên ngửi thấy mùi canh, liền vội vàng đi đến cửa phòng bếp, vừa nhìn vào trong, là Diệp Dịch Hàn đang đeo tạp dề nấu canh…
Từ từ, thế mà đeo tạp dề?! … Nhưng lại nói, tạp dề này đeo trên người hắn còn rất hài hòa, nhìn qua đặc biệt dịu dàng.
Lúc trước ở đây, Diệp Thanh Quân đã có một nghi vấn rất lớn, đó chính là có đôi khi đồ ăn đặc biệt ngon, có đôi khi lại cực kỳ khó ăn, mà bộ dạng của Diệp Dịch Hàn lại trông như đang nấu cơm.
Sau đó cậu suy đoán, khó ăn chắc chắn đều do Diệp Dịch Hàn làm, còn ăn ngon thì nói không chừng là hắn vì mặt mũi của mình mà mua từ bên ngoài về… Dù sao doanh nhân thành đạt như hắn sao có thể biết nấu cơm, việc này không khoa học. Ngẫm lại, đến mấy chục người trong nhà mình còn làm ra món ăn hắc ám gì đó.
“Anh tìm em có chuyện gì không?” Diệp Thanh Quân có chút thấp thỏm nhìn bóng lưng Diệp Dịch Hàn, hỏi.
“Em đến rồi à.” Diệp Dịch Hàn mỉm cười xoay người lại, vẫy vẫy tay với cậu: “Cũng không có việc gì. Chỉ là nhớ tới lời em nói lúc trước, hôm nay mời em đến ăn canh mà thôi.”
Diệp Thanh Quân cảm giác hắn so với khi trước quả thực giống như biến thành người khác, căng não đi qua: “Thật ra đó chỉ là lời khách sáo mà thôi, anh không cần vì em mà làm bản thân khó xử như vậy… ”
“Đâu có, làm chút chuyện này vì em thì có là gì?” Diệp Dịch Hàn múc một chén canh, sau khi thổi nguội liền múc một muỗng đưa đến trước mặt cậu: “Nếm thử xem?”
Diệp Thanh Quân vô cùng lo rằng hương vị của canh sẽ rất đáng sợ, nhưng việc ăn canh là chính mình nói, cho dù khóc lóc cũng phải uống, đành khẽ cắn răng, một ngụm uống hết canh.
Hương vị khó uống trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, cậu cảm nhận mùi vị một chút, kinh ngạc nhìn Diệp Dịch Hàn: “… Uống ngon.”
Sao lại thế này, chẳng lẽ những đồ ăn mỹ vị lúc trước đúng là Diệp Dịch Hàn làm sao?! Đây quả thực là không thể trông mặt mà bắt hình dong…
“Vậy thì uống nhiều một chút.” Diệp Dịch Hàn xoa xoa đầu cậu.
Diệp Thanh Quân cảm thấy chuyện này không thể đơn giản như vậy, nhưng hiện tại hưởng thụ mỹ vị mới là quan trọng nhất, liền ngồi xuống ăn canh.
Diệp Dịch Hàn ngồi đối diện với cậu, nói: “Anh đã suy nghĩ một chút về chuyện trước đây, nếu em thích Tống Gia, vậy cũng không còn cách nào, anh cũng không thể chia rẽ hai người, dù sao em đã là người lớn, có ý nghĩ của riêng mình là rất bình thường.”
Đương nhiên đây đều là lời nói dối, bây giờ hắn hận không thể trực tiếp gϊếŧ chết Tống Gia.
Diệp Thanh Quân: “Dạ… ” Đề tài chính đến rồi!
“Tuy em thích Tống Gia, muốn làm hắn trở nên nổi tiếng như vậy.” Diệp Dịch Hàn nói: “Nhưng hiện tại những vai diễn đó không thể làm hắn nổi lên. Hơn nữa, tình trạng hắn bây giờ cũng không thể đi theo hướng quay phim như trước đây.”
“Anh nói không sai.” Diệp Thanh Quân cũng đồng ý, đi quay phim truyền hình tên là ‘đại chiến tang thi mặt liệt’ gì đó, lại còn vào vai tang thi, nghĩ lại liền thấy không có khả năng nổi lên… “Vậy em nên làm gì bây giờ?”
“Hiện tại anh có gợi ý này cho em.” Đáy mắt Diệp Dịch Hàn hiện lên một tia khí lạnh, trên mặt lại vẫn mang nụ cười ôn nhu, chậm rãi nói ra ý tưởng của mình.
------------
Diệp Thanh Quân có được gợi ý từ Diệp Dịch Hàn, cảm thấy tương lai vẫn rất sáng lạn, vui vẻ trở về nhà, chuẩn bị nói cho Tống Gia tin tức tốt này.
Kết quả là vào nhà liền nhìn thấy một người băng bó chặt chẽ đang ngồi trên sô pha, mấy người phía sau đều mang bộ dáng oán giận.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Thanh Quân có dự cảm chẳng lành, hỏi: “Sao lại bị thương nặng như vậy?”
“Ông chủ Diệp, ngài cuối cùng đã trở về.” Người kia căm giận nói: “Tên Tống Gia kia đột nhiên nổi điên, tôi chỉ là sợ hắn cô đơn một mình nên tìm hắn trò chuyện mà thôi, hắn lại đột nhiên cắn người… Ngài nhất định phải làm chủ cho tôi!”
“Đúng vậy đúng vậy.” Một người đằng sau nói: “Tên Tống Gia kia thật là đáng sợ, giữ lại nói không chừng sẽ còn tiếp tục hại người, làm bọn tôi bị thương cũng không sao, nhưng nếu làm ngài bị thương thì không được.”
Tình huống này không ổn lắm. Diệp Thanh Quân không khỏi lo cho tình trạng của Tống Gia, nói với người kia: “Bây giờ đi bệnh viện khám chút đi, chuyện tiền nong thì cứ tìm trợ lý của tôi.”
“Không phải, đi bệnh viện thì không cần vội, chỉ là chuyện của Tống Gia …” Người kia có chút không cam lòng, đứng lên định kéo Diệp Thanh Quân lại.
“Tôi đi xem xem rốt cuộc Tống Gia thế nào rồi.” Tâm tư Diệp Thanh Quân đã sớm không ở chỗ này, dời đề tài, vội vã chạy lên lầu, bỏ lại mấy người kia ở đó tức giận.
Vừa mở cửa ra, cậu nhìn thấy Tống Gia quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng đi qua: “Không sao chứ?” Vừa quay đầu liền thấy trên mặt đất bên cạnh còn có vết máu và miếng thịt, tâm trạng lập tức căng thẳng, theo bản năng lùi lại mấy bước… Cái bầu không khí của phim kinh dị này là chuyện gì vậy.
Không đợi cậu đi đến phạm vi an toàn, liền bị Tống Gia trực tiếp đè ngã xuống đất.