Nhưng Diệp Thanh Quân vừa cúi đầu nhìn, ánh mắt trong suốt của Tống Gia làm cậu nghi ngờ thiết lập bị OOC, lại không khỏi tin một chút vào lời nói vô nghĩa của hệ thống …
Sau đó hệ thống nói, nếu nhân vật chính-Tống Gia biến thành tang thi, làm không tốt một phát là sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, đến lúc đó tiểu thuyết này sẽ biến thành một quyển truyện mạt thế … Cho nên cần phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp để hắn tìm lại thần trí.
“… Mặc dù có vài truyện mạt thế giả thiết là ăn tinh hạch liền có thể thăng cấp, nhưng nơi này chỉ có một con tang thi là hắn thì nên làm cái gì bây giờ … Cũng không thể ăn người đi.” Diệp Thanh Quân sầu não ngồi dậy, thật cẩn thận đem Tống Gia đẩy sang một bên.
Lúc này, một người qua đường đi qua, Tống Gia đang ngồi ngẩn người tại chỗ bỗng lia mắt đến, há miệng muốn xông tới cắn người. Tuy bề ngoài của hắn là người bình thường nhưng hàm răng đã biến dị, đặc biệt sắc nhọn.
Diệp Thanh Quân suýt chút nữa bị hù chết, động tác nhanh chóng kéo hắn lại, ôm lấy hắn gắt gao mới ngăn được thảm kịch xảy ra.
Người qua đường kia ngạc nhiên nhìn bên này, dùng ánh mắt vi diệu như nhìn kẻ tâm thần để đánh giá cậu và Tống Gia, sau đó dường như sợ chọc phải phiền phức gì, vội vã chạy mất.
Lúc này Tống Gia mới yên tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía cậu, biểu cảm có chút ủy khuất, trong cổ họng phát ra thanh âm như đang gào rống, đưa tay chỉ chỉ bụng mình.
Diệp Thanh Quân còn chưa quen thấy hắn như vậy, hỏi: “Cậu muốn nói là cậu đói bụng sao?”
Tống Gia gật gật đầu, hình như hắn quên mất nói chuyện như thế nào… Nhưng mà ngẫm lại, dù sao cũng là tang thi, làm được chút biểu cảm đã rất không dễ dàng.
Diệp Thanh Quân quyết định mua chút thịt tươi cho hắn ăn, nhưng lại sợ rằng hắn vào trong đám người liền cắn người ta, đến lúc đó lại phiền phức. Cuối cùng cậu nhìn Tống Gia, rốt cuộc cũng nghĩ ra một biện pháp.
-------------
Khi Diệp Thanh Quân nhìn thấy biệt thự cao cấp quen thuộc trước mặt một lần nữa, có cảm giác như tỉnh lại sau một kiếp người.
Nghĩ lại, hơn một tháng trước cậu còn hưởng phúc ở nơi này, kết quả không quá mấy ngày liền vào viện vì chắn dao cho Diệp Dịch Hàn… Nhớ tới hình ảnh kia, cậu đột nhiên cảm thấy vết thương cũ ở thận bắt đầu nhức nhức.
Tóm lại là đi vào trước mới được. Diệp Thanh Quân quay đầu nhìn về phía Tống Gia, bây giờ hai tay hắn bị trói, miệng cũng bị bịt lại, trên cổ đeo vòng cổ nối với dây thừng, cả người nhìn qua giống như mới đi ra từ S-M club.
Dọc theo đường đi, hai người bị không biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc nhìn vào, còn có vài người suýt nữa báo cảnh sát. Cũng may cậu nhớ tới Tống Gia còn là một minh tinh, bản thân cũng là một nhân vật có chút nổi tiếng, vội vã che mặt chạy về.
Những đạo cụ này đều là cậu dùng máy truyền tin cá nhân, lên mạng mua từ cửa hàng đồ chơi người lớn, thật nên vui mừng vì việc giao hàng trong tương lai đều do người máy làm…
Diệp Thanh Quân kéo sợi dây thừng trong tay, quay đầu nói với Tống Gia: “Đi thôi, chúng ta về đến nhà rồi.”
Tin tức cậu trở về rất nhanh liền truyền ra, những người không ra ngoài làm việc, đang ở trong nhà đều vội vã dừng việc đang làm, sau khi trang điểm, thay quần áo, sửa soạn kiểu tóc cẩn thận mới vội vàng xuống dưới đón tiếp. Bởi vì Diệp Dịch Hàn che giấu thông tin, bọn họ cũng không biết chuyện cậu bị bắt cóc, còn tưởng rằng Diệp Thanh Quân đang dưỡng thương.
Hình ảnh này quả thực giống như trong truyện trạch đấu, lão gia trở về, đám vợ bé vì tranh sủng mà sau khi trang điểm liền lao tới nghênh đón.
Nhìn thấy Diệp Thanh Quân quần áo xộc xệch còn rách mấy lỗ cùng với Tống Gia mặc trang phục đáng sợ mà cậu dắt theo sau, nụ cười nhiệt tình trên mặt mọi người đều cứng lại, trong ánh mắt mang theo sự kinh hãi không nói nên lời.
Chuyện gì thế này! Đây là kì quái play mà gần đây ông chủ Diệp thích nhất sao! Chẳng phải trước đây là một kim chủ thuần khiết tốt đẹp à! Sao bây giờ lại trở nên da^ʍ dê như vậyyy!!
Mọi người đột nhiên có cảm giác vô cùng đau đớn, nhưng nghĩ tới các loại xấu hổ play lại cảm thấy hơi có chút kích động.
Ninh Kỳ Nhiên lại chú ý tới mặt của Tống Gia, tuy trang phục xấu hổ như vậy, nhưng trước đây vì điều tra sở thích của Diệp Thanh Quân, cậu ta còn nghiêm túc xem qua tư liệu về Tống Gia, vì thế hiện tại lập tức nhận ra hắn.
Trong nháy mắt, trong lòng Ninh Kỳ Nhiên dâng lên cảm giác uy hϊếp mãnh liệt, vội vã vọt lên: “Vị này chính là Tống tiên sinh-Tống Gia sao?”
Tống Gia nhìn thấy nhiều người như vậy liền không ngăn được ham muốn cắn người, đôi mắt đều đỏ lên, Diệp Thanh Quân vội kéo hắn ra phía sau, chỉ sợ không cẩn thận tạo thành sự kiện đổ máu.
Kết quả trong mắt những người khác, một màn này là cậu đang bảo vệ người mới đến, không để hắn bị người của mình bắt nạt… Hơn nữa, căn cứ vào cái tên "Tống Gia" này, phần lớn bọn họ đều nghĩ tới điều gì, không khỏi lo lắng nhìn Diệp Thanh Quân. Nghe nói Tống Gia là chân ái của ông chủ Diệp, hiện tại liệu có vì chân ái này mà đuổi họ đi hay không đây.
“Hắn đúng là Tống Gia.” Diệp Thanh Quân nói: “… Chỉ là bây giờ hắn sinh bệnh, cảm xúc có hơi không lí trí, mọi người tốt nhất không nên tới gần hắn.”
Ninh Kỳ Nhiên càng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn muốn giả bộ cười khanh khách: “Sao lại thế được, tiểu Tống sinh bệnh, chúng tôi đều sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, sẽ không ghét bỏ cậu ấy.” Trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sinh bệnh gì chứ, chẳng phải là thủ đoạn giả vờ để chiếm lấy sự chú ý của người khác sao, đúng là một tên khốn tâm cơ.
Mấy người đằng sau thấy cậu ta nói như vậy, cũng sôi nổi phụ họa, tỏ vẻ bản thân sẽ đối với Tống Gia còn thân thiết hơn anh em ruột, nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt.
“Khụ khụ, không phải vậy. Tôi chân thành ghi nhớ ý tốt của mọi người.” Diệp Thanh Quân nói: “Chỉ là bệnh của Tống Gia không cẩn thận còn có thể lây nhiễm, đến lúc đó mọi người lây bệnh thì không được.”
… Cơ mà đám người này có thể sẽ không tin. Vì thế, cậu thả Tống Gia ra, lại lấy đồ chặn miệng hắn đi. Lúc đó, Tống Gia nhe răng há miệng, duỗi tay muốn cào người phía trước, nhưng vì bị trói buộc nên phạm vi hoạt động không lớn, vậy nên sống chết cũng không bắt được.
Thấy bộ dạng điên khùng này của hắn, vài người sợ tới mức lùi lại mấy bước, lo rằng mình cũng bị lây bệnh trở nên như hắn. Nếu đây cũng là kỹ thuật diễn mà nói… vậy sợ rằng Tống Gia đã sớm giật cúp ảnh đế.
Ninh Kỳ Nhiên vẫn có chút không cam lòng, nhưng cũng không cần vội vã diễn cung đấu ngay bây giờ, liền thành thành thật thật lùi về phía sau cùng những người khác…
Diệp Thanh Quân lôi Tống Gia trở về phòng mình, sau đó khóa hắn ở cạnh cây cột, lại chạy xuống nhà bếp tìm thịt tươi, chuẩn bị cho Tống Gia ăn.
“Lại nói, Kỷ Vân Tu cũng chạy mất, chỗ tôi không tập hợp đủ 50 người, việc này có quan trọng không vậy.” Diệp Thanh Quân có chút lo lắng.
[ Không quá chênh lệch với số lượng kia là được, thiếu một người cũng không đáng kể. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là vấn đề của nam chủ, vừa mới thông qua tìm kiếm, tìm ra một quyển công pháp của giới tu chân trong cơ sở dữ liệu, có khả năng hữu dụng ]
Diệp Thanh Quân: “… Giới tu chân? Chỗ họ có tang thi sao?”
[ Đây là phương pháp mà ma tu luyện chế thi quỷ, sau khi thi quỷ thăng cấp sẽ sinh ra thần trí ] Hệ thống nói như vậy [ Nhưng linh khí bên trong thế giới showbiz không đủ, chỉ có thể sử dụng lực lượng tín ngưỡng để thăng cấp ]
Nói xong, hệ thống liền đem cốt truyện của hai cuốn tiểu thuyết truyền vào trong đầu cậu. Một quyển là truyện ngựa giống về nam chủ ma tu luyện chế vô số thi quỷ, xưng bá giới tu chân. Hơn nữa, nam chủ này còn có khẩu vị cực nặng, chỉ tuyển gái đẹp đã chết một lần lại từ thi quỷ tu luyện ra.
Một quyển khác là truyện đam mỹ kết hợp giữa tu tiên và giới giải trí, kể về một người ở giới tu chân độ kiếp thất bại rồi xuyên đến hiện đại, dựa vào việc đóng phim mà trở thành ảnh đế, thu thập lực lượng tín ngưỡng để thăng cấp, tóm lại càng nhiều fans thì lực lượng tín ngưỡng càng nhiều.
Diệp Thanh Quân: “… Nói như vậy, tôi còn phải làm Tống Gia trở thành ảnh đế mới được sao?! Thế này cũng quá khó rồi.” Nếu là Tống Gia trước đây thì còn tạm, nhưng hiện tại hắn chính là tang thi, một con tang thi thì cho đi đóng phim truyền hình gì chứ! Nếu thành công, tiểu thuyết này cũng có thể sửa tên thành《 Con đường nghịch tập từ tang thi lên ảnh đế 》
[ Không nhất thiết phải trở thành ảnh đế, chỉ cần số fans tăng lên là được. Dân số của thế giới này là mấy trăm tỷ, muốn thành công rất dễ dàng ]
Mấu chốt là mấy trăm tỷ người cũng sẽ không tùy tiện thích kẻ điên QAQ Nếu nhan sắc của Tống Gia đạt trình độ như hai anh em Diệp Dịch Hàn-Đàm Úc thì nói không chừng còn có thể…
“Tôi có thể không giúp hắn hay không… ” Diệp Thanh Quân nói.
[ Hiện tại thế giới này còn chưa ổn định hoàn toàn, nếu kí chủ không muốn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn trước khi chúng ta được tìm thấy, tốt nhất vẫn là nỗ lực một chút ]
“Được rồi… Tôi thử xem.” Khi cậu nói những lời này, tâm trạng thập phần u ám, cất mấy miếng thịt tươi lớn vào thùng, mang lên trên lầu.
Kết quả dọc theo đường đi, Diệp Thanh Quân gặp vài người thay trang phục S-M gợi cảm chặn đường. Sắc mặt cậu thay đổi, lúc đối mặt với một mỹ thiếu niên hết sức nhiệt tình, cậu mở miệng nói uyển chuyển: “Tôi vẫn tương đối thích trang phục bảo thủ một chút… ”
… Đáng sợ, bây giờ trong lòng mọi người đều nghĩ thế nào về cậu vậy?! Diệp Thanh Quân cảm thấy hình tượng kim chủ tà mị (chưa từng tồn tại) đại khái đã sụp đổ đến cặn bã cũng không còn.
Mỹ thiếu niên lập tức thất bại, không nghĩ tới kim chủ vậy mà thích dùng quần áo thuần khiết, bảo thủ chơi S-M… Ngẫm lại, như vậy cũng rất biếи ŧɦái đi, cậu ta lại chú ý tới thùng thịt tươi trong tay Diệp Thanh Quân, vẻ mặt càng thêm vặn vẹo.
Về tới phòng, Tống Gia đang dùng sức giãy giụa, nỗ lực giải thoát đôi tay khỏi còng tay, thấy Diệp Thanh Quân đến đây, ánh mắt tức khắc sáng lên, xông tới nhào vào trong ngực cậu, suýt chút nữa xô cậu ngã.
“Được rồi, tới ăn cơm.” Diệp Thanh Quân bất đắc dĩ đem thùng đặt xuống trước mặt hắn, sau đó tháo còng tay và bịt miệng cho hắn.
Tiếp đó chính là hình ảnh ăn cơm vô cùng máu me, cậu nhìn mà thấy tâm trạng ăn uống mất luôn mấy phần, trong đầu còn đang không ngừng tự hỏi nên làm thế nào để hút fan cho Tống Gia.
Trong nguyên tác, tuy tính tình hắn không tốt nhưng vẫn có kỹ thuật diễn, sau đó diễn một bộ phim nên được nhận thưởng, lại vì kim chủ đốt tiền để quảng bá mà nổi tiếng.
Nhưng mà hiện tại… Diệp Thanh Quân cảm thấy giám khảo cũng không phải người mù, dù thế nào cũng không thể thấy được kỹ thuật diễn từ một Tống Gia nhìn thấy người liền phát điên đi. Hơn nữa, làm sao để hắn diễn kịch được cũng là một vấn đề.
… Từ từ, tiền cũng là một vấn đề! Cậu đột nhiên nhớ tới lời lúc trước Kỷ Vân Tu nói với mình, Diệp Dịch Hàn đã biết mình không phải em trai ruột của hắn! Vậy hắn sẽ còn cho tiền cậu à! Chỉ cần chỉ số thông minh của hắn vẫn ở mức bình thường thì sẽ không cho đi!
Cảm thấy tiền đồ càng u ám. Nhìn Tống Gia đang vui vẻ ăn thịt, Diệp Thanh Quân thở dài, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc (?)
Tống Gia ngẩng đầu mê man nhìn cậu, trên mặt còn dính máu tươi.
Diệp Thanh Quân không nhịn được xoa xoa đầu hắn: “Mau ăn đi.” Đây quả thực giống như nuôi một con thú cưng, tự nhiên cảm thấy Tống Gia có chút đáng yêu là sao vậy.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, đồng thời còn vang lên tiếng nói gấp gáp: “Ông chủ Diệp, anh trai ngài đến đây, đã tới cửa rồi.”