Đó là một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, đúng là Kỷ Vân Tu trong 50 người mà Diệp Thanh Quân bao nuôi, hắn nhìn cậu mang theo áy náy: “Xin lỗi, lúc trước vẫn luôn lừa ngài.”
Đầu óc Diệp Thanh Quân trong nháy mắt trống rỗng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Sao có thể, anh vẫn luôn là thủ hạ của Đàm Úc? Lúc trước là cố ý lẻn vào chỗ của tôi?” Sao lại ngược như vậy, minh tinh mà mình vất vả bao nuôi lại là gián điệp, giá trị may mắn này cũng quá thấp rồi_(:3”∠)_
“Rất xin lỗi.” Kỷ Vân Tu lại xin lỗi: “Lúc ấy ngài lựa chọn tôi, thiếu gia liền tiện thể phái tôi đi giám sát ngài, nhưng xin yên tâm, ngoại trừ giám sát tôi cũng không có làm chuyện gì khác.” Hơn nữa, tâm ý của hắn đối với cậu cũng là thật, nhưng những lời này hắn không có mặt mũi để nói ra.
“… Vậy thì thật tốt quá.” Diệp Thanh Quân vừa mới còn lo lắng liệu hắn có nhân cơ hội quay video xấu hổ của mình rồi hiện tại lấy ra uy hϊếp gì đó hay không, bây giờ xem ra người ta vẫn còn liêm sỉ… cũng sẽ không làm loại chuyện đáng sợ này.
Từ từ, không tốt đẹp chút nào!! Kỷ Vân Tu đã giành quán quân thi đấu võ cổ truyền, giá trị vũ lực cao như vậy liệu cậu có đánh thắng được không, coi như bật hack cũng không có niềm tin…
“Ngài không cần lo lắng, tôi sẽ không động thủ.” Kỷ Vân Tu thấy được nghi hoặc của cậu, lại khuyên: “Nhưng hôm nay ngài vẫn nên trở về thì tốt hơn, có thể Diệp Dịch Hàn đã biết thân phận thật sự của ngài, rời đi chưa chắc tốt bằng ở lại. Hơn nữa… nếu ở lại, thiếu gia cũng sẽ đối xử với ngài thật tốt.”
Mấy ngày nay, hắn cũng nhìn ra thái độ khác thường của Đàm Úc đối với cậu. Tuy bởi vì nguyên nhân nào đó mà tâm tình phức tạp, nhưng hắn vẫn muốn Đàm Úc có được hạnh phúc.
Diệp Thanh Quân cũng suýt nữa bị hắn thuyết phục, nhưng cậu vẫn ý chí kiên định nói: “Coi như là vì Tống Gia thì tôi cũng muốn ra khỏi nơi này.”
Tống Gia ở một bên nghe thấy câu này có chút kinh ngạc, nhưng nhớ tới Diệp Thanh Quân lại đi bao nuôi 50 người sau mình! Hiện tại muốn cứu mình cũng chỉ vì bạch nguyệt quang trong lòng hắn mà thôi, trong lòng lại sinh ra vài phần chán ghét, cảm thấy căn bản không có gì phải cảm động.
Đột nhiên, bụng Tống Gia bắt đầu đau kịch liệt, hắn không nhịn được che kín bụng, cũng không còn sức phân tâm đi nghe người khác nói chuyện.
“Nếu là vì nguyên nhân này, vậy ngài càng không cần rời đi.” Kỷ Vân Tu mỉm cười nói, quay đầu nhìn Tống Gia có chút thương hại, thanh âm lạnh đi mấy phần: “Dù sao Tống tiên sinh cũng không sống được lâu, ngài không cần vì cứu hắn khỏi đây mà mạo hiểm.”
Diệp Thanh Quân nói: “… Lời này của anh là có ý gì?”
Tống Gia vẫn luôn ở đằng sau nghe lén cuộc đối thoại, sắc mặt biến đổi, ôm bụng nói: “Ngươi nói cái gì… Khụ khụ khụ.” Nhưng nói được nửa câu liền ho ra máu.
“Thật ra trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn hạ độc trong dịch dinh dưỡng.” Nụ cười của Kỷ Vân Tu lúc này nhìn qua có chút đáng sợ, “Ngẫm lại, thời gian thuốc độc phát tác cũng không còn lâu đâu.”
“Tại sao anh phải làm như vậy?” Diệp Thanh Quân cảm thấy lượng tin tức quá lớn đến mức chấn động: “Chẳng lẽ là Đàm Úc dặn dò? Tôi cảm thấy anh không phải người như vậy.”
“Thiếu gia chỉ bảo tôi nhúng tay một chút làm Tống tiên sinh đổ bệnh mà thôi.” Biểu cảm của Kỷ Vân Tu lạnh nhạt đi: “Ngài nghĩ quá tốt đẹp về tôi, tôi chỉ là một người ích kỷ mà thôi. Việc hạ độc chỉ là thù oán cá nhân của tôi thôi, muốn trách thì trách tôi là được. Dù hôm nay ngài gϊếŧ tôi để đền mạng, tôi cũng sẽ không oán hận câu nào.”
Chi bằng nói, có thể chết đi như vậy hắn còn cảm thấy rất hạnh phúc.
Diệp Thanh Quân càng thêm nghi hoặc: “Thù oán cá nhân? Anh và hắn có thù oán sao? Hình như trước đây các người không quen biết.” Bởi vì nghĩ rằng Tống Gia có hào quang vai chính, hẳn sẽ không đăng xuất một cách dễ dàng nên cậu vẫn rất bình tĩnh.
Kỷ Vân Tu biểu cảm phức tạp nhìn cậu một cái, cũng không trả lời vấn đề của cậu mà chậm rãi đi tới, đem một cây đao đưa tới trong tay cậu, thấp giọng nói: “Ông chủ Diệp, hãy dùng cây đao này để báo thù cho Tống tiên sinh đi.”
Hắn chỉ chỉ trái tim của mình: “Rất dễ dàng. Không phải sao?”
“Tôi sẽ không làm vậy.” Diệp Thanh Quân thu đao lại không chút nghĩ ngợi, nói: “Tôi sẽ không gϊếŧ người vì loại chuyện này. Hơn nữa, hiện tại Tống Gia còn chưa có chết…”
Lời vừa nói ra, Tống Gia ở đằng sau liền ho khan kịch liệt, sau đó cơ thể vừa nghiêng một cái, cả người ngã xuống trên mặt đất.
Kỷ Vân Tu: “……”
Diệp Thanh Quân tức khắc trầm mặc: “……” Đây hẳn chỉ là hôn mê đi! Sẽ không vả mặt như vậy chứ…
[ Chết rồi ]
“Sao lại chết!” Diệp Thanh Quân đột nhiên xông lên, vừa kéo Tống Gia lại xem, quả nhiên đã đi đời nhà ma, cậu lẩm bẩm nói: “Sao có thể, chẳng phải hắn là nhân vật chính sao? Sao nhân vật chính có thể chết được?”
Hơn nữa, mới dùng một đoạn văn liền chết thật sự ổn sao, ít nhất cũng phải có vạn chữ làm nền chứ!
Kỷ Vân Tu ở phía sau, vẻ mặt bi thương nhìn Diệp Thanh Quân. Hắn còn tưởng rằng cậu chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn nên đã điên rồi, lại cảm thấy mình khiến cậu thống khổ như vậy thật là vô cùng quá đáng, nhưng ngay cả như thế hắn cũng sẽ không hối hận.
[ Vai chính cũng sẽ tình cờ chết đi, có thể sau đó hắn liền trọng sinh nghịch tập ] Hệ thống biểu thị như vậy [ Dù sao cốt truyện lúc trước thực sự quá oan uổng, còn không có diễn biến tình cảm gì cả ]
“Vậy tôi làm gì bây giờ.” Diệp Thanh Quân vừa khϊếp sợ vừa đau khổ, nói: “… Tôi có thể trọng sinh cùng hắn không?” Sớm biết vậy cậu đã diễn chút ngược luyến tình thâm với Tống Gia… Đúng là biết vậy chẳng làm.
[ Không thể, một khi vai chính trọng sinh, thế giới cũng sẽ đổi mới một lần nữa, mà linh hồn kí chủ không có quan hệ với nơi này sẽ bị bài trừ, bị cuốn vào trong khe hở thời không … Hoặc là may mắn, cũng có khả năng vai chính trọng sinh vào cơ thể người khác trong tuyến thời gian hiện tại ]
Nếu như đến các thế giới khác liền không có đãi ngộ cao phú soái như bây giờ! Nếu xuyên vào truyện trạch đấu vậy chẳng phải là toi rồi sao! Hơn nữa, cậu rất vất vả mới bao nuôi được 50 minh tinh!
“Lẽ nào không có biện pháp làm hắn sống lại sao?!” Diệp Thanh Quân ôm thi thể Tống Gia, hận hắn hiện tại không thể mở to mắt, dù cho biến thành cương thi cũng được… Từ từ?! Cậu vừa động não liền nghĩ tới: “… Đúng rồi, chẳng phải tôi đã lấy chất dịch tang thi từ thế giới trước sao?!”
Nếu khiến Tống Gia biến thành tang thi mà nói, vậy hắn không xem như đã chết hoàn toàn, nếu may mắn thì không chừng có thể ngăn cản hắn trọng sinh!
Hệ thống cũng không thể không thừa nhận ý tưởng của cậu đúng là không tồi.
Tìm được phương pháp giải quyết, Diệp Thanh Quân thở phào nhẹ nhõm, “Nhưng hiện tại cần phải dịch chuyển đi trước mới được.” Bằng không đến lúc đó vẫn bị nhốt ở chỗ này, dù sao hệ thống đã nói là dịch chuyển có thể mang theo xác chết _(:3”∠)_
Kỷ Vân Tu ngẫm nghĩ một hồi, chuẩn bị an ủi cậu một chút, liền thấy cậu đột nhiên ôm thi thể chạy ra khỏi cửa. Hắn sợ cậu định làm việc ngốc nghếch gì đó, vội vàng đuổi theo.
Kết quả Kỷ Vân Tu mở cửa, lại nhìn thấy hành lang trống rỗng, không có lấy một người.
-----------
Diệp Thanh Quân dịch chuyển đến công viên ở trung tâm thành phố, bởi vì hiện tại là giờ đi làm, người trong công viên không nhiều lắm.
Tìm một góc hẻo lánh, cậu đem Tống Gia đặt trên mặt đất, tâm trạng căng thẳng vạn phần, lấy ra chất dịch tang thi trong không gian hệ thống.
“Làm ơn, xin cậu nhất định đừng có trọng sinh. Lần này tôi sẽ cố gắng ngược luyến tình thâm với cậu, cũng sẽ giới thiệu anh trai cho cậu!” Lúc Diệp Thanh Quân nói những lời này, cảm thấy bản thân giống như tra công đang cải tà quy chính…
Sau đó, cậu thành kính đem chất dịch tang thi đổ vào trong miệng hắn, giống như đây không phải chất lỏng đáng sợ lấy ra từ trong cơ thể tang thi, mà là nước thánh gì đó có thể cải tử hoàn sinh.
Theo thời gian trôi đi, tâm trạng Diệp Thanh Quân cũng ngày càng căng thẳng, ngay khi cậu gần như muốn tuyệt vọng, thân thể Tống Gia nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra.
Tuy là biến dị dựa vào chất dịch tang thi, nhưng hắn nhìn qua lại không có gì khác so với trước kia, giống như sống lại, thật khiến người ta không khỏi sinh ra đồng cảm với những tang thi khác.
Diệp Thanh Quân cũng có chút kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, nói không chừng là hào quang vai chính dẫn tới kết quả biến dị của chất dịch tang thi, liền thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt Tống Gia trông đáng yêu, thuận mắt như vậy.
“Nếu cậu không có việc gì… CMN!” Diệp Thanh Quân nói được nửa câu, Tống Gia liền bất ngờ nhào tới, ấn cậu ngã trên mặt đất, nắm lấy vai cậu, móng tay sắc nhọn trực tiếp cào rách quần áo, thò đầu lại muốn cắn cổ cậu.
Diệp Thanh Quân ngẩn người một chút liền liều mạng giãy giụa, cảm thấy bản thân hôm nay thật sự có thể sắp toi rồi: “Chờ đã, đừng cắn! Cứu mạng với!”
Kỳ thực cậu chỉ nói vậy theo bản năng mà thôi, nhưng hắn lại thực sự dừng động tác, ngậm miệng lại nhìn cậu nghi hoặc, như thể đang không hiểu vì sao cậu không cho hắn cắn.
Cậu suýt chút nữa bị dọa chết, thở ra hơi liền vô lực nằm trên mặt đất, tay chân vẫn còn mềm nhũn, muốn nói chuyện cũng không có sức lực.
Tống Gia lại ôm lấy Diệp Thanh Quân, cọ cọ trước ngực cậu.
Sau khi kiểm tra một phen, hệ thống cho biết, tuy hắn giữ được vẻ bề ngoài dựa vào hào quang nhân vật chính, nhưng hành vi và cách suy nghĩ vẫn là tang thi. Vậy nên dừng tay ở thời điểm mấu chốt, có thể là vì hắn coi người nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại là mẹ, vì thế liền nghe lời đối phương.
Diệp Thanh Quân: “Đậu má, tôi chưa từng nghe nói tang thi còn có giả thiết hiệu ứng vịt con như vậy!”