Kết Hôn Tuổi 30

Chương 9: "Ngày mai kết hôn rồi, cậu có hồi hộp không?"

Hai ngày này, Lâm Nhiễm phát hiện thái độ của y tá Vương Nhưng có chút khác lạ.

Hai ngày vừa mới nằm viện, trên mặt Y tá Vương luôn nở nụ cười, cùng chú Lưu và Trương Ngô nói vài câu chuyện phiếm. Mỗi lần gặp Lâm Nhiễm, cũng tươi cười chào hỏi.

Thế nhưng, hai ngày gần đây, y tá Vương luôn làm bộ như không thấy, thấy bọn họ bắt chuyện cũng giống như không nghe thấy, làm xong việc của mình liền rời đi.

Hơn nữa, có rất nhiều lần, Lâm Nhiễm đều cảm giác Vương Nhưng tựa như đang lén lút nhìn mình, nhưng mỗi khi cô quay lại thì đối phương lại vội vàng dời ánh mắt đi.

Kỳ quái nhất chính là, khi Phó Lâm Lăng tới thăm Trương Ngô, đυ.ng phải Vương Nhưng, Vương Nhưng không còn thái độ thân thiện vui vẻ chào hỏi như mọi khi.

"Y tá Vương làm sao vậy? Có phải chúng ta đã vô tình đắc tội với cô ấy rồi không?" Lâm Nhiễm nhịn không được hỏi.

"Hai ngày nữa là chúng ta kết hôn, cậu còn rảnh lo lắng chuyện người khác?" Phó Lâm Lăng rũ mắt nhìn cô.

Lâm Nhiễm giật mình cả kinh: "Nhanh như vậy sao?"

"Nhanh sao?" Phó Lâm Lăng còn cảm thấy quá chậm.

"Còn không nhanh sao? Cảm giác như chúng ta cái gì cũng chưa chuẩn bị."

Bởi vì Trương Ngô phải nằm viện, Lâm Nhiễm cũng hầu như luôn túc trực ở bệnh viện, rất nhiều việc khác không thể lo liệu.

"Khả năng phải chờ sau khi mẹ tôi xuất viện, mới có thể chuyển nhà." Lâm Nhiễm nói.

"Chuyện này không vội, nhà tôi ở nơi đó, cũng không chạy đi đâu." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm bật cười khẽ, lại hỏi: "Bên nhà cậu có nhiều họ hàng đến không?"

"Có lẽ chỉ khoảng hai ba nhà." Phó Lâm Lăng nói.

"Nhà tôi bên này cũng chỉ khoảng năm sáu nhà, chú Lưu vốn định mời họ hàng tới tham gia hôn lễ hai người họ, tôi đã nói chú ấy báo hủy rồi." Lâm Nhiễm nói.

"Ừ, ít người cũng tốt." Phó Lâm Lăng có chút chống đỡ không được khi phải đối phó với nhiều người, nhưng với Lâm Nhiễm thì không thành vấn đề, "Tôi còn tưởng cậu muốn tổ chức một hôn lễ long trọng."

"Tôi mới không muốn, trước kia làm phù dâu cho Liên Phương, mệt chết khϊếp, cô dâu còn thảm hại hơn, nhìn mà tôi phát sợ. Lâm Nhiễm lắc đầu.

Phó Lâm Lăng nhàn nhạt cười.

Lâm Nhiễm lại nghĩ đến một chuyện quan trọng khác: "Đúng rồi, ba mẹ cậu cũng đến sau đúng không?"

"Ừ, bọn họ mang theo thân thích cùng nhau lại đây."

Lâm Nhiễm gãi gãi đầu: "Không nghĩ tới, lần đầu tiên thấy người nhà cậu, lại chính là trong tiệc cưới."

"Không sao, bố mẹ tôi lần đầu tiên thấy con dâu, cũng là trong tiệc cưới, cũng giống nhau."

"Sao lại giống nhau?" Lâm Nhiễm buồn cười nói, dừng một chút, hừ hừ một tiếng, "Như thế nào lại là con dâu? Thế nào cũng là con rể, mẹ vợ thấy con rể, càng thấy càng thích."

"Ừ, cậu nói cái gì thì chính là cái đó."

"Cậu cũng quá không có nguyên tắc rồi." Lâm Nhiễm trêu ghẹo nói.

"Nguyên tắc của tôi chính là vợ quản nghiêm."

Vương Nhưng đi vào nhà vệ sinh, thấy Phó Lâm Lăng cùng Lâm Nhiễm đứng ở cuối hành lang lẩm nhẩm lầu bầu, cũng không biết nói gì, Lâm Nhiễm cúi đầu cười, bác sĩ Phó vẫn luôn nhìn Lâm Nhiễm, nhìn không rõ biểu tình trên mặt, nhưng từ tư thế thả lỏng và khóe miệng cong lên, có thể đoán được bác sĩ Phó lúc này thực sự rất vui vẻ.

Cô tức giận mà trở lại phòng y tá, đồng nghiệp bên cạnh nháy mắt với cô: "Tôi vừa mới nhìn thấy bác sĩ Phó đến, cô không tìm chị ấy sao?"

"Tìm cái gì mà tìm, không tìm." Vương Nhưng buồn bực không thôi.

"Sao thế? Lại bị cửa sập vào mặt à? Bác sĩ Phó là một người trì độn, nếu cô không nói thẳng với chị ấy, chị ấy phỏng chừng vĩnh viễn cũng sẽ không biết."

"Trì độn? Chị ấy mới không trì độn." Vương Nhưng cả giận.

Trì độn chỉ đối với những người không quan tâm, nếu gặp phải người mình để ý, thì không khác gì chim công xòe đuôi!

Trương Ngô xuất viện trước ngày cưới một ngày, trong phòng bệnh mọi người đều chúc mừng bà, lão Lưu đưa Trương Ngô đi trước, Lâm Nhiễm ở lại dọn dẹp đồ đạc.

Lúc này, một người giao hàng gọi: "Trương Ngô, là vị nào?"

"Làm sao vậy?" Lâm Nhiễm đi lên trước hỏi.

Người giao hàng tưởng là cô, liền đem hoa tươi đưa cho cô: "Phiền cô ký nhận giúp."

Lâm Nhiễm như lạc vào trong sương mù mà ký tên, còn tưởng rằng Trương Ngô có người theo đuổi, cầm tờ giấy nhìn thoáng qua.

Hóa ra là Phó Lâm Lăng gửi.

Cô ngồi vào trong xe, đem hoa đưa cho Trương Ngô.

"A, sao con lại có hoa?" Trương Ngô ngạc nhiên nói.

"Bác sĩ Phó gửi tặng mẹ."

"Trời ơi!" Trương Ngô lập tức nở nụ cười, quay đầu sang nói với lão Lưu, "Ông nhìn ông xem, còn không bằng tiểu Phó hiểu chuyện, con rể càng nhìn càng thích."

Lâm Nhiễm vội vàng sửa lại: "Là con dâu."

Trương Ngô liếc xéo cô một cái, ghét bỏ mà bĩu môi.

"Mẹ, mẹ làm tổn thương lòng tự trọng của con."

"Có bản lĩnh thì con cao thêm mấy cm đi."

"Việc này cùng chiều cao không có quan hệ."

"Vậy thì quan hệ đến cái gì?"

Lâm Nhiễm từ kính chiếu hậu xấu hổ nhìn chú Lưu, ho khan một tiếng, không muốn cùng mẹ tranh cãi về vấn đề tế nhị này, lái xe về nhà.

"Nhớ giúp mẹ cảm ơn tiểu Phó."

"Yên tâm đi, con nhắn WeChat cho cậu ấy rồi."

"Bây giờ chắc con bé đang đi làm rồi, nếu không thì mẹ còn muốn qua thăm."

"Với tính tình của mẹ thì sớm muộn gì cũng tìm cậu ấy."

"Thôi đi." Trương Ngô cười ha ha.

Đến buổi tối, Trương Ngô lại có chút mất ngủ, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho Lâm Nhiễm: "Ngày mai kết hôn rồi, con có hồi hộp không?"

"Không hồi hộp?"

"Con như thế nào có thể không hồi hộp? Mẹ còn hồi hộp muốn chết!"

"Mẹ thả lỏng một chút, là con kết hôn cũng không phải là mẹ."

"Ai da, nha đầu này, mẹ hồi hộp chết mất. Ngày mai con phải thể hiện thật tốt, không được đến trễ." Trương Ngô an tĩnh trong chốc lát, lại nhịn không được nói thầm, "Nói như thế nào kết hôn liền kết hôn, mẹ có chút hơi lo lắng......"

"Trước kia lúc giục con kết hôn không phải không lo lắng sao?"

"Ai, mẹ ngủ không được, nếu không giờ mẹ lại đây tìm con?"

"Mẹ, đi ngủ sớm một chút, mới ra viện đừng lăn lộn mù quáng."

"Được rồi được rồi, ngày mai nhớ rõ đừng đến trễ!"

"Biết rồi."

Lâm Nhiễm treo điện thoại, nghĩ nghĩ một chút, lại đi quấy rối Phó Lâm Lăng: "Này, bác sĩ Phó, ngày mai kết hôn rồi, cậu có hồi hộp không?"

"...... Không hồi hộp."

"Tôi nói cho cậu biết, mẹ tôi hồi hộp muốn chết." Lâm Nhiễm ở trên giường lăn qua lộn lại, giơ điện thoại lên, bỗng nhiên đề nghị nói, "Bác sĩ Phó, mở video đi?"

Phó Lâm Lăng sửng sốt.

"Không được sao?"

"Được."

Tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi đối phương ngắt cuộc gọi, Phó Lâm Lăng nhanh chóng cởi chiếc váy định mặc vào ngày mai, cầm lấy áo ngủ hấp tấp nằm lên giường, khi điện thoại video vang lên, cô đã mặc xong áo ngủ.

Video được chuyển.

Lâm Nhiễm nhìn Phó Lâm Lăng, thấy cô đang thong thả đọc sách, cảm thấy lạ nói: "Trước khi ngủ cậu đều đọc sách sao?"

"Ừ." Phó Lâm Lăng nhàn nhạt nói.

"Thật lợi hại, tôi không làm được, trước khi ngủ thường mải mê chơi điện thoại, càng chơi càng tỉnh táo."

"Như vậy không tốt."

"Tôi cũng biết, nhưng không khống chế được."

Hai người tiếp tục bàn bạc về kế hoạch chi tiết cho ngày mai, hẹn thời gian gặp mặt, Lâm Nhiễm thấy mí mắt Phó Lâm Lăng bắt đầu ngái ngủ, liền nói: "Mệt rồi thì cậu ngủ trước đi."

"Cậu thì sao?"

"Tôi không ngủ được."

"Ngày mai còn phải dậy sớm."

"Tôi cũng muốn ngủ lắm, nhưng đồng hồ sinh học không cho phép, tôi không thể ngủ được." Lâm Nhiễm khó chịu mà lăn lộn trên giường.

Phó Lâm Lăng nhìn màn ảnh người kia một lúc lâu, bỗng nhiên đề nghị: "Để tôi đọc sách cho cậu nghe."

"Được, cứ thử xem."

"Chờ một lát."

Lâm Nhiễm thấy Phó Lâm Lăng đột nhiên rời giường, một lát sau, mới một lần nữa nằm trở về, trong tay cầm một quyển sách dày cộp.

"....."

Phó Lâm Lăng bắt đầu đọc đề toán.

Không đến vài phút sau, Lâm Nhiễm liền bắt đầu mệt mỏi rã rời, mơ mơ màng màng nói: "Tôi chịu thua cậu rồi, nhắc đến toán tôi vừa nghe liền mệt rã rời......"

Điện thoại dừng ở một bên, đã không còn thấy mặt Lâm Nhiễm, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh từ điện thoại truyền tới.

Phó Lâm Lăng có thể tưởng tượng được bộ dáng Lâm Nhiễm nằm ngủ, trong lớp mỗi khi học môn toán, Lâm Nhiễm đều dựa thời cơ để ngủ, có một lần ngủ gật say sưa đến nỗi khi tỉnh dậy, vội vàng lau nước miếng rồi lại tỏ ra bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cùng bạn cùng bàn ra ngoài mua kem.

Đi ngang qua bàn học kia, Phó Lâm Lăng còn thấy trên quyển sách toán rõ ràng có một vệt nước miếng .

Nhớ lại, Phó Lâm Lăng không nhịn được cười một chút, an tâm đi vào giấc ngủ.