Kết Hôn Tuổi 30

Chương 8: Cô ấy là hôn thê của tôi.

Lâm Nhiễm cầm váy đi vào phòng thử đồ.

Phó Lâm Lăng ngồi ở trên ghế sô pha bên ngoài chờ đợi, một con mèo con trong tiệm nhảy lên đùi cô, cô cúi đầu nhìn nhìn, thật cẩn thận sờ soạng, mèo con thoải mái mà nằm sấp xuống.

Cửa kéo ra, Lâm Nhiễm xuất hiện trong chiếc váy đỏ rực rỡ, ôm trọn đường cong cơ thể, tay xách làn váy đi ra: "Thế nào?"

Phó Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn lại, ngẩn ra mấy giây, đến khi mèo con cọ cọ chân cô, cô mới lấy lại tinh thần: "Đẹp."

"Thật không?" Lâm Nhiễm xoay tròn một vòng, "Phía sau thì sao?"

Phía sau lưng lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, xương bướm nhẹ nhàng muốn bay.

"Rất đẹp."

Phó Lâm Lăng cầm cốc nước ấm mà chủ tiệm đã chuẩn bị, uống một ngụm.

"Vậy chọn cái này đi." Lâm Nhiễm ngắm mình trong gương một lúc lâu, rất hài lòng, "Đến lượt cậu, mau đi thử đi."

Quần áo của Phó Lâm Lăng cũng là do Lâm Nhiễm chọn, so với chính mình, Phó Lâm Lăng càng tin tưởng ánh mắt của Lâm Nhiễm hơn.

Cũng là một chiếc váy màu đỏ với chiếc đai dài, kiểu dáng đơn giản, chất liệu thực thoải mái, như là tơ lụa, Phó Lâm Lăng có chút không được tự nhiên đi ra ngoài, một hồi sờ sờ phía sau lưng, một hồi lại nhìn phía trước ngực, cô chưa từng mặc qua chiếc váy nào gợi cảm như vậy.

"Thật là đẹp." Lâm Nhiễm ánh mắt sáng ngời.

Bà chủ tiệm cũng khen ngợi: "Đây là kiểu váy lót, rất ít người có thể mặc được, dáng người phải rất đẹp, cô lại cao gầy, một chút thịt thừa cũng không có, quả thật rất hợp."

Lâm Nhiễm gật gật đầu, nhỏ giọng cười nói: "Đúng vậy, cậu xem hiện tại dáng người cậu rất đẹp."

Phó Lâm Lăng nhìn người trong gương, có một tia gợi cảm, còn có một tia lười biếng, đến mức chính cô cũng ngỡ ngàng.

Lúc này, Lâm Nhiễm nhẹ nhàng tháo chiếc vòng ngọc trai trên cổ, vòng tay qua cổ Phó Lâm Lăng từ phía sau, thân hình nghiêng về phía trước, như là một cái ôm.

Phó Lâm Lăng duỗi dài cổ, không dám cử động mạnh, tiếng thở đều đều của Lâm Nhiễm bên tai khiến cô chỉ dám liếc nhìn Lâm Nhiễm bằng đuôi mắt.

Sau khi xong xuôi, Lâm Nhiễm đánh giá Phó Lâm Lăng, hài lòng gật đầu: "Hoàn hảo!"

Sau khi mua sắm quần áo xong, cả hai cùng đi ăn tối và bàn bạc về chuyện kết hôn

Cuộc sống sau hôn nhân chắc chắn sẽ cần phải thỏa thuận, ngay cả việc ở đâu cũng phải bàn bạc kỹ càng.

"Hiện tại, tôi đang ở chính là căn nhà cũ của mẹ. Sau khi ly hôn, mẹ đã chuyển nó sang tên tôi. Nhà hơi cũ và cách nơi cậu làm khá xa. Nếu muốn mua nhà mới, chúng ta có thể cùng nhau góp tiền." Lâm Nhiễm nói.

"Nhà tôi mới mua chưa được bao lâu, vẫn còn khá mới. Nếu cậu không ngại thì có thể dọn đến đó ở. Nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, đủ cho hai chúng ta." Phó Lâm Lăng lột tôm xong, bỏ vào trong chén Lâm Nhiễm.

"Cảm ơn." Lâm Nhiễm gắp tôm lên ăn, "Nếu vậy thì từ nay chi phí sinh hoạt sẽ do tôi lo."

Phó Lâm Lăng vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, hầu hết thời gian cô đều ăn ở căng tin bệnh viện nên cũng chẳng cần chi tiêu gì nhiều.

Lâm Nhiễm không biết nghĩ tới cái gì, bỗng chốc nở nụ cười: "Không nghĩ tới, chúng ta lại kết hôn, nếu các bạn học cũ biết chắc chắn họ sẽ rất ngạc nhiên."

"Đúng vậy...... Chúng ta lại kết hôn." Mười mấy năm trước, đây là điều mà cô không dám mơ tới.

Đừng nói trước kia, ngay cả bây giờ, cô vẫn cảm thấy như một giấc mơ.

"Lâm Nhiễm."

"Ừ."

"Về sau, mong cậu giúp đỡ."

Lâm Nhiễm khẽ cười, đưa tay ra: "Mong cậu giúp đỡ."

Hai người khoảng cách vừa thoải mái, vừa lễ phép mà bắt tay nhau.

Ngày hôm sau, Lâm Nhiễm cùng lão Lưu đưa Trương Ngô tới bệnh viện để phẫu thuật.

Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Phó Lâm Lăng đến phòng bệnh thăm hỏi.

"Tiểu phó tới." Lão Lưu là người đầu tiên phát hiện ra Phó Lâm Lăng.

Lâm Nhiễm đang gọt táo, nghe vậy ngẩng đầu, vẫy tay về phía cô.

"Chú, dì, mọi người đã ăn cơm chưa?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Chưa đâu, đang chuẩn bị gọi cơm hộp đây." Trương Ngô nói với giọng yếu ớt. Lâm Nhiễm ra hiệu cho bà đừng nói nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.

Phó Lâm Lăng nhìn thấy Lâm Nhiễm gọt vỏ táo dày đến bốn năm centimet, thật sự ngượng tay, cô từ trong tay Lâm Nhiễm lấy dao và táo, rất tự nhiên gọt tiếp, nói: "Căng tin bệnh viện có cơm, ăn cơm hộp không tốt bằng, cậu cùng tôi qua đó lấy cơm."

"Có được không?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Được mà."

"Vậy Nhiễm Nhiễm con mau đi đi." Lão Lưu nói.

Phó Lâm Lăng đưa cho Trương Ngô quả táo đã gọt xong, mang theo Lâm Nhiễm đến căng tin.

Nhân viên y tế không ít, căng tin không thể phục vụ từng người một nên mọi người đều phải tự lấy cơm.

Phó Lâm Lăng lấy ba phần cơm cho Lâm Nhiễm, đóng hộp cẩn thận để cô mang về phòng.

"Vậy còn cậu?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Tôi ăn rồi, mau đi lên đi, cơm nguội sẽ không ngon."

"Được, cảm ơn cậu."

Lâm Nhiễm mang cơm về phòng bệnh, mở bàn nhỏ ra ba người bắt đầu ăn.

"Này, tiểu Phó rất đáng tin cậy." Lão Lưu nói.

Trương Ngô gật đầu đồng tình: "Mẹ cũng cảm thấy không tồi, vừa mới lúc nãy có y tá vào nói với mẹ, có vấn đề gì thì cứ tìm cô ấy, còn nói bạn của bác sĩ Phó chính là bạn của cô ấy."

"Y tá nào?" Lâm Nhiễm tò mò hỏi.

"Là người có đôi mắt to tròn, đã giúp chúng ta chuyển giường đấy." Trương Ngô nói.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Nhiễm mang rác đi ném, tình cờ lại gặp y tá mắt to kia.

Đối phương cũng nhìn thấy cô, hướng cô lễ phép mà cười một cái.

Cô đi lên trước, nhìn thấy bảng tên - Vương Nhưng.

"Chào cô, xin hỏi cô biết bác sĩ Phó sao?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Biết chứ, cô chính là người mà bác sĩ Phó nói là bạn, giường bệnh số 7 là mẹ cô?"

"Vâng."

"Cô thật xinh đẹp." Vương Nhưng nói.

"Cảm ơn, tôi muốn hỏi một chút, căng tin ở đây có thể tự do xin thêm cơm không?"

"Sao có thể, mỗi bữa chỉ được lấy ba lần thôi, đây là quy định." Vương Nhưng nói.

"Vậy à, cảm ơn cô."

"Này, chờ đã." Vương Nhưng gọi cô lại, từ trong túi lấy ra mấy thanh chocolate, "Bác sĩ Phó cho tôi, nhưng gần đây tôi đang muốn giảm cân, cô ăn đi."

"Cảm ơn." Lâm Nhiễm nhận lấy chocolate, quay người đi về phía tòa nhà khám bệnh chính. Lên đến tầng bốn, cô đứng trước phòng khám bệnh nhìn xung quanh một hồi.

Âm thanh ong ong ong bên tai không dứt, xen lẫn tiếng nói chuyện rì rầm của mọi người.

Một y tá đi ngang qua, ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Này, cô là... cô là bạn của bác sĩ Phó phải không? Hôm chúng ta đi hát có gặp nhau."

Lâm Nhiễm nhìn cũng có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra, lần trước gặp có rất nhiều người.

Cô gật đầu chào hỏi, thấy y tá đi vào bên trong, cùng Phó Lâm Lăng nói vài câu, Phó Lâm Lăng quay đầu lại, nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, đưa cô ra ngoài cửa, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Hiện tại cậu có rảnh không?"

"Cũng được, bệnh nhân vừa đi WC."

Lâm Nhiễm lấy ra mấy thanh chocolate: "Cho cậu."

"Cái này từ đâu ra?" Phó Lâm Lăng thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy.

Lâm Nhiễm mờ mịt nói, "Không phải cậu tặng cho cô gái xinh đẹp Vương Nhưng kia sao?"

Phó Lâm Lăng nghĩ một lúc rồi gật gù.

"Cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Ăn ở đâu?"

"Căng tin."

"Cho cậu cơ hội một lần thẳng thắn."

"...... Cơm hộp."

Lâm Nhiễm nói: "Hôm nay là không kịp, nhưng ngày mai chú Lưu sẽ về nhà nấu cơm rồi mang đến. Chú ấy nấu ăn rất ngon."

"Ừ." Phó Lâm Lăng ngượng ngùng gật đầu.

"Ngày mai cậu lại đây chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."

"A?"

"Đến sao?"

"Đến."

Lâm Nhiễm cười cười: "Đợi lát nữa nếu đói bụng, thì ăn chocolate đi. Cậu rất biết dỗ dành các em gái nhỏ, còn biết tặng chocolate."

"Đồng nghiệp khác cho tôi, tôi...... Tôi không thích ăn, cho nên mới thuận tay cho cô ấy." Phó Lâm Lăng cầm lấy thanh chocolate.

Lâm Nhiễm lại không nghĩ tới lý do này, có chút dở khóc dở cười, nói: "Có phải em gái nhỏ kia thích cậu không?"

"Sao có thể, không thể nào, chúng tôi chỉ gặp nhau ở căng tin, cùng nhau ăn cơm mà thôi." Phó Lâm Lăng vội vàng nói.

"Tôi đùa một chút, cậu căng thẳng làm gì." Lâm Nhiễm nhìn quần áo Phó Lâm Lăng, áo blouse trắng là kiểu áo sơ mi, nơ con bướm, lệch sang một bên, cô kéo hai dây nơ ra rồi thắt lại thành một cái nơ thật đẹp.

Phó Lâm Lăng nhìn gương mặt gần trong gang tấc, không dám thở mạnh.

"Xong rồi." Lâm Nhiễm thắt xong nơ con bướm, vỗ vỗ bả vai Phó Lâm Lăng, ngước mắt cười nói, "Nhưng mà, kết hôn xong, không được tùy tiện đi trêu chọc các em gái nhỏ."

"Tôi không có......" Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, một lát sau, cô nghe thấy trong phòng khám bệnh truyền đến một trận ồn ào, rất nhiều người đang hỏi bác sĩ Phó cô gái đẹp kia là ai.

Lâm Nhiễm khóe miệng khẽ cong lên, tâm tình không tồi trở về phòng bệnh.

Trưa hôm sau, Phó Lâm Lăng không thể đi thưởng thức đồ ăn chú Lưu nấu.

Có một bệnh nhân tình trạng khá nghiêm trọng. Răng số 6, 7 bên trái và răng số 5 bên phải đều bị hư, nhưng xương hàm bên trái không đủ điều kiện để cấy ghép trực tiếp. Sau khi kiểm tra CT, phát hiện răng số 5 có thể tiến hành thực hiện luôn.

"Hôm nay răng bên phải có thể tiến hành phẫu thuật lấy tủy và cấy ghép luôn, nhưng hai răng bên trái chỉ có thể phẫu thuật lấy tủy, ba tháng sau quay lại kiểm tra tình trạng phục hồi, rồi mới quyết định làm tiếp." Phó Lâm Lăng nói.

"Vâng." Bệnh nhân gật gật đầu.

"Đi chuẩn bị một chút đi." Phó Lâm Lăng cùng hộ sĩ và thực tập sinh làm công tác chuẩn bị, đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.

Gần tới giờ tan tầm, cô đi ra khỏi phòng khám bệnh, gọi điện cho Lâm Nhiễm, giải thích nguyên nhân sau đó mới đi vào phòng phẫu thuật.

"Tiểu phó không tới sao?" Trương Ngô hỏi.

"Vâng, cậu ấy có một ca phẫu thuật gấp, chúng ta ăn trước đi." Lâm Nhiễm cầm di động nói.

Cơm nước xong lão Lưu phải về trường dạy học, Lâm Nhiễm rảnh rỗi không có việc gì, liền cầm bút ngồi vẽ bên cửa sổ. Số lượng fan trên Weibo của cô lại tăng lên đáng kể, cô tính toán vẽ một bức tranh làm quà tặng fan.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong phòng bệnh thường xuyên vang lên tiếng nói chuyện, cô đeo tai nghe lên, chìm đắm vào thế giới riêng của mình.

Ánh nắng chiều tà chiếu qua cửa sổ, cô ngẩng đầu, xoa xoa cổ, nhìn hoàng hôn buông xuống, bên tai mơ hồ nghe thấy có người kêu bác sĩ Phó.

Cô gỡ tai nghe xuống, quay đầu lại, thấy y tá Vương Nhưng từ trước cửa chạy qua, bên ngoài vang lên âm thanh: "Bác sĩ Phó, Sao chị lại tới đây? Là đến gặp bạn sao?"

"Ừ."

Tiếng bước chân dần gần lại, ngay sau đó, Phó Lâm Lăng xuất hiện ở cửa, trên người là thường phục, áo sơmi và quần ống rộng.

Lâm Nhiễm đang ngồi nên chỉ nhìn thấy đôi chân dài ở trước mắt đong đưa, sau đó dừng lại trước mặt cô.

"Tan tầm rồi à?"

"Ừ, nên lại đây nhìn xem." Phó Lâm Lăng nhìn sang giường bệnh nơi Trương Ngô đang ngủ, thấp giọng hỏi, "Ăn cơm chưa?"

Lâm Nhiễm nhìn thời gian: "Chú Lưu một lát nữa mới lại đây."

Phó Lâm Lăng gật đầu, ngón tay khẽ gõ lên đùi, chần chờ nói: "Vậy tôi trở về trước......"

"Ừ, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng rời khỏi phòng bệnh, Vương Nhưng cũng giao ban xong, cùng Phó Lâm Lăng cùng nhau chờ thang máy.

Đi ra khỏi bệnh viện, Vương Nhưng hỏi: "Tối nay bác sĩ Phó ăn ở đâu? Có muốn cùng nhau đi ăn thử quán sủi cảo mới mở gần đây không?"

"Không đi, buổi tối tôi đều là về nhà ăn." Phó Lâm Lăng nói.

"Chị thật là siêng! Em có thể xin ké một bữa được không?" Vương Nhưng cười hỏi.

Lúc này, bả vai bị thứ gì đó chạm nhẹ.

Phó Lâm Lăng quay đầu lại, thấy một chiếc máy bay giấy bay qua trước mặt, cô theo bản năng bắt lấy máy bay giấy, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy đôi tay Lâm Nhiễm chống ở trên cửa sổ, vươn nửa thân mình hướng về phía cô vẫy tay.

Bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ trên đầu Lâm Nhiễm, ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt, trông thật ấm áp và xinh đẹp.

"Bạn của chị thật thú vị." Vương Nhưng cười nói.

Phó Lâm Lăng cầm chiếc máy bay giấy trong tay, trong mắt hoàn toàn chỉ có hình ảnh của người kia, trong khoảnh khắc Vương Nhưng còn nghi hoặc, mới chậm rãi nở ra một nụ cười tươi: "Không, cô ấy là hôn thê của tôi."