Kết Hôn Tuổi 30

Chương 10: "Con là tự nguyện cùng cậu ấy kết hôn."

Sáng sớm, điện thoại không biết hết pin từ khi nào. Lâm Nhiễm cắm sạc pin, rửa mặt, thay áo sơ mi trắng, váy dài màu xám, dùng máy uốn tóc cuốn một chút, xịt thêm chút nước hoa rồi mới cầm túi xách ra khỏi nhà.

Trong túi mang theo một cuốn sổ hộ khẩu.

Dừng xe bên ngoài Cục Dân Chính, cô cầm điện thoại, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng, liền thoáng nhìn dưới tàng cây một hình bóng quen thuộc đang đứng, cũng áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây, trang điểm thực đứng đắn, dáng người cao gầy, mặc gì cũng đẹp.

"Đến đây lâu chưa?" Lâm Nhiễm đi lên trước hỏi.

"Vừa đến không lâu." Phó Lâm Lăng nói.

Mặt trời bắt đầu lên cao, bên ngoài có chút nóng, Phó Lâm Lăng cùng Lâm Nhiễm bước nhanh đi vào bên trong.

Hôm nay là ngày nghỉ nên có rất nhiều cặp đôi đến đăng ký kết hôn. Hàng chờ khá dài, Lâm Nhiễm và Phó Lâm Lăng đứng ở giữa, khiến cho một số người chú ý.

Tuy nói hiện tại hôn nhân đồng giới đã được công nhận, nhưng dù sao cũng là số ít, thấy hai người con gái tiến đến, mọi người liền nhịn không được tò mò mà nhìn thêm một chút.

Phó Lâm Lăng ra vẻ làm như không thấy, Lâm Nhiễm ngược lại ngó nghiêng khắp nơi, hướng về những người xung quanh nở nụ cười thân thiện. Rất nhanh, cô nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và lời khen ngợi không ngớt.

"Hai người thật xứng đôi."

"Cảm ơn, các bạn cũng vậy."

"Chúc hai người hạnh phúc nhé."

"Sẽ hạnh phúc, cảm ơn."

"Hai người quen nhau như thế nào?"

"Chúng tôi là bạn học."

Phó Lâm Lăng không nói một lời, trầm mặc nhìn Lâm Nhiễm tự tin trước sau cùng người nói chuyện phiếm, thật là khâm phục, lại có chút tự hào, thẳng sống lưng, hận không thể làm cho mọi người đều nhìn đến.

Hôm nay, Lâm Nhiễm chính là cô gái xinh đẹp nhất, nhất định phải cùng cậu ấy kết hôn.

Đến lượt các cô, hai người được dẫn vào một căn phòng nhỏ, nhân viên công tác hỏi: "Hai người chắc chắn muốn ly hôn sao?"

Hai người: "???"

Phó Lâm Lăng nói: "Chúng tôi tới để kết hôn."

"Vậy hai người đi nhầm chỗ rồi, bên này là phòng đăng ký ly hôn, kết hôn ở bên kia."

Hai người mặt mũi xám xịt chạy sang bên kia.

Hàng chờ kết hôn ngắn hơn nhiều, Lâm Nhiễm che miệng nhỏ giọng nói: "Khó trách bên kia nhiều người chúc phúc chúng ta như vậy."

"Đúng vậy." Phó Lâm Lăng gật gật đầu.

Bên này các cặp đôi đều đang tận hưởng niềm vui của tân hôn, không ai còn tâm trí đi quan tâm người khác.

Rất nhanh liền đến lượt hai người, nhận được biểu mẫu, cả hai cùng nhau điền.

Lâm Nhiễm điền rất nhanh, rất mau đã điền xong rồi, xoay bút nhìn biểu mẫu của Phó Lâm Lăng, nhịn không được cười nói: "Cậu tốt xấu gì cũng là một học bá, như thế nào chữ lại như vậy...... Rất trẻ con?"

Lâm Nhiễm dùng cách nói uyển chuyển, nhưng Phó Lâm Lăng hiểu rõ ý của cô, Phó Lâm Lăng thừa nhận mình có phần ấu trĩ, chữ viết có chút giống học sinh tiểu học.

"Chính vì thế mà tôi mới chọn ngành khoa học tự nhiên." Phó Lâm Lăng không chút hoang mang nói.

Lâm Nhiễm cười nói: "Có thể luyện mà."

"Không có năng khiếu bẩm sinh, lại không có nhiều thời gian, chi bằng cứ làm theo các công thức có sẵn." Phó Lâm Lăng thở dài, nhìn sang bảng biểu của Lâm Nhiễm, chữ viết phi thường xinh đẹp, trong thời đại này mà còn có người viết tay đẹp như thế thì quả là hiếm.

"Cậu luyện bao lâu?"

"Từ nhỏ đã luyện, mẹ tôi nói thành tích của tôi không tốt, chữ viết cũng không thể không biết, không thể cái gì cũng không làm được." Lâm Nhiễm cười nói.

"Dì thật có ý tưởng."

Lâm Nhiễm nheo mắt, trêu ghẹo nói: "Cứ gọi đi, lát nữa sẽ có cơ hội sửa miệng."

Phó Lâm Lăng nghĩ nghĩ một chút, hỏi lại: "Vậy còn cậu? Có cần tôi sửa miệng không?"

"Nếu cậu muốn gọi tôi là dì, tôi cũng sẽ không ngại.” Lâm Nhiễm bốn lạng đẩy ngàn cân nói.

"......"

Phó Lâm Lăng buồn cười, Lâm Nhiễm lại cười lớn hơn.

Lúc chụp ảnh, Phó Lâm Lăng cúi đầu chỉnh lại cổ áo, nghe thấy nhϊếp ảnh gia nói: "Gần vào một chút nữa."

Cả hai cùng hướng về phía giữa, đầu vô tình va vào nhau, vừa đau vừa buồn cười.

"Chậc chậc chậc, giờ đây tôi cũng có giấy chứng nhận của quốc gia rồi." Lâm Nhiễm ngồi trong xe, lật xem giấy đăng ký kết hôn mới ra lò.

"Chúc mừng cậu." Phó Lâm Lăng phụ họa nói.

"Cũng chúc mừng cậu."

"Cùng vui cùng vui."

Lâm Nhiễm bật cười ha hả. Cảm thấy Phó Lâm Lăng thường ngày lạnh lùng, ngờ nghệch, nhưng lại có những lúc đáng yêu đến lạ.

Hiện tại mới mười giờ, cả hai quay trở về thay đồ rồi mới đến khách sạn. Trương Ngô đã ở đó tiếp đón họ hàng.

"Ba mẹ cậu khi nào đến?" Lâm Nhiễm hỏi.

Vừa dứt lời, điện thoại của Phó Lâm Lăng liền vang lên, một phút sau, cuộc gọi kết thúc.

"Đến sân bay rồi. Tôi bảo họ trực tiếp đến khách sạn nhưng họ một hai muốn tôi tới đón. Cậu cứ đến khách sạn trước đi. Tôi đón họ rồi sẽ qua." Phó Lâm Lăng nói.

"Cùng đi đi." Lâm Nhiễm khởi động xe, mở phần mềm dẫn đường, nhập sân bay làm điểm đến.

Nửa giờ sau, xe dừng lại. Phó Lâm Lăng gọi điện cho mẹ, xác nhận vị trí cụ thể rồi đi tìm.

Phó Lâm Lăng đi khá nhanh, Lâm Nhiễm bám sát phía sau. Đến cửa ra, cô thấy Phó Lâm Lăng chạy đến trước mặt một phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên vóc dáng cũng rất cao, giang hai tay về phía Phó Lâm Lăng, sau đó đè đầu Phó Lâm Lăng xoa xoa.

"Ai dạy con không nói một tiếng liền đã kết hôn? Càng ngày càng không quy củ, rõ ràng lần trước mẹ hỏi con vẫn còn độc thân, quay đầu liền muốn kết hôn?! Vẫn là kết hôn cùng phụ nữ, trước giờ con có bao giờ nhắc tới đâu? Nói thật đi, có phải con đã làm điều gì đó mà mẹ không biết không?" Mẹ Phó tức quá hóa giận ấn chặt đầu Phó Lâm Lăng mà hỏi.

"Bà bình tĩnh một chút." Ba Phó giữ chặt tay vợ, quay đầu hỏi, "Lăng Lăng, chuyện này quá đột ngột, con thật sự là xúc động."

Lâm Nhiễm thấy Phó Lâm Lăng xoa xoa đầu, xem ra mẹ cô thật sự làm đau, liền chạy nhanh tiến lên đỡ Phó Lâm Lăng: "Cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì." Phó Lâm Lăng nói.

"Con là......" Mẹ Phó nghi hoặc nhìn cô.

"Chú, dì, chào hai người, con chính là người cùng Phó Lâm Lăng kết hôn, tên Lâm Nhiễm." Lâm Nhiễm tự giới thiệu nói.

"Lâm Nhiễm?" Mẹ Phó gọi lại tên một lần, không biết đang suy nghĩ gì, lại hỏi một lần nữa, "Lâm Nhiễm? Hai chữ đó nghĩa là gì?"

"Là rừng cây, từ từ lớn lên."

"Tên hay tên hay." Ba Phó ha hả cười nói, lặng lẽ kéo tay áo vợ, ra hiệu cho bà đừng làm khó cô gái nữa.

Mẹ Phó nhìn biểu tình kiên định của Phó Lâm Lăng, lại đưa mắt nhìn Lâm Nhiễm, một lúc lâu sau mới nói: "Lâm Nhiễm...... Thật là một cô gái xinh đẹp, đi thôi lão phó, đi uống rượu mừng."

Ba Phó đẩy hành lý đi phía trước, vừa đi vừa giải thích: "Sự việc xảy ra quá đột ngột, chúng ta không kịp mang họ hàng lên đây. Hôm nào các con về quê, chúng ta sẽ mời họ hàng đến ăn mừng sau."

Lâm Nhiễm hiểu rõ, chuyện kết hôn xảy ra quá bất ngờ, ngay cả bản thân các cô cũng chưa kịp định thần, huống hồ là ba mẹ phải mời họ hàng đến đây uống rượu mừng. Cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Lăng Lăng, còn đứng ngẩn ngơ ra đó làm gì, dẫn đường đi." Mẹ Phó nhìn về phía Phó Lâm Lăng, rồi kéo tay Lâm Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi."

Lâm Nhiễm vội vã đi theo bà, vốn tưởng rằng sẽ giằng co một trận, kết quả lại biến hóa quá nhanh.

"Dì, dì còn giận sao?"

"Dì không có giận con, yên tâm đi, dì chính là giận con gái dì, như thế nào không sớm đem con về nhà ra mắt." Mẹ Phó nói.

Lâm Nhiễm cười cười: "Là do quyết định quá vội vàng, con cũng chưa kịp gặp mặt hai người, thật là ngượng ngùng."

"Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta có thể hiểu, chẳng qua......" Mẹ Phó liếc mắt nhìn Phó Lâm Lăng một cái, thấp giọng hỏi, "Con là tự nguyện cùng con bé kết hôn? Con bé không cưỡng bách con chứ?"

"Sao có thể." Lâm Nhiễm dở khóc dở cười, nhìn về phía Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng tựa hồ cũng cảm thấy buồn cười, quay đầu lại nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái.

"Con là tự nguyện cùng cậu ấy kết hôn." Lâm Nhiễm nói.