"Ưʍ..." Nghe thấy tiếng động, đứa trẻ lớn hơn phát ra tiếng rêи ɾỉ như mèo con, trong giấc ngủ, nó dường như càng sợ hãi hơn, co rúm người lại.
Quý Ngôn Khinh sững người, trong chốc lát, anh như nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ quen thuộc, trái tim như bị bóp nghẹt, cơn đau dữ dội khiến anh không thể thở nổi.
Quý Ngôn Khinh hạ rìu xuống, anh tiến lại gần đống đồ, vươn tay bế hai đứa trẻ lên.
"Đội trưởng Quý?"
"Mang theo." Quý Ngôn Khinh nói.
Tất cả mọi người đều sửng ngơ.
"Mang theo? Cậu điên rồi à?" Tôn Hải Phong thay đổi thái độ thương hại trước đó, giọng nói đột nhiên cất cao, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Trong hoàn cảnh này, bản thân bọn họ còn khó giữ nổi mạng sống, chưa kể đến lũ xác sống lang thang khắp nơi, chỉ riêng số thức ăn ít ỏi kia đã không đủ cho bọn họ, giờ thêm hai đứa trẻ này, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Quý Ngôn Khinh cẩn thận bế hai đứa trẻ từ trong góc ra, đặt xuống đất.
Sau khi được bế ra, hai đứa trẻ trông càng nhỏ hơn, cánh tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương, dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy.
"Dù không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho chúng tôi chứ, chúng tôi..." Tôn Hải Phong sốt ruột nói.
"Đúng là nên nghĩ cho chúng tôi." Hạ Thẩm Thư sau khi kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh lại, anh ta lạnh lùng nói, "Đừng thấy ai cũng cứu."
Tôn Hải Phong là người được Quý Ngôn Khinh cứu hai ngày trước.
Nói chính xác hơn, tất cả mọi người trong đội đều do một tay Quý Ngôn Khinh cứu.
"Cậu..." Tôn Hải Phong nghe ra Hạ Thẩm Thư đang ám chỉ mình, sắc mặt lập tức sa sầm, hắn ta yếu ớt nói, "Ý tôi là không cần thiết phải làm vậy, cậu ấy lúc nào cũng mềm lòng, sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt."
Những người khác thấy Quý Ngôn Khinh kiên quyết như vậy, đều đau đầu xoa xoa sống mũi, nhưng không ai nói gì.
Nếu Quý Ngôn Khinh có thể nhẫn tâm, có lẽ bọn họ đã chết hết rồi, ít nhất là trong chuyện này, bọn họ không có tư cách lên tiếng dạy dỗ Quý Ngôn Khinh.
"Dừng lại ở đây." Quý Ngôn Khinh nói.
Mọi người nhìn nhau, lần lượt quay người rời đi, cảnh giác xung quanh.
Quý Ngôn Khinh đặt ba lô xuống, định lấy chút đồ ăn, đứa trẻ lớn hơn trong hai đứa trẻ được anh bế ra từ từ mở mắt.
Trong đôi mắt đen láy ban đầu là sự mơ màng, sau đó nhanh chóng chuyển thành sợ hãi. Nhận ra trước mặt là người lạ, đứa trẻ giật mình, vội vàng lùi người về sau, sợ bị đánh.
Lúc trước Quý Ngôn Khinh không để ý, lúc này đứa trẻ ngồi dậy, anh mới nhìn thấy trên cổ và cánh tay nó đầy vết thương.
Quý Ngôn Khinh cúi đầu, lấy trong ba lô ra một gói bánh quy đưa tới.
Cậu bé nhìn Quý Ngôn Khinh, rồi lại nhìn gói bánh quy, yết hầu không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, nhưng không nhận.
Cậu bé sợ hãi dời mắt, sau đó ôm chặt lấy bản thân, rõ ràng là trước đây đã từng bị người ta lấy cớ đánh đập một trận nên mới có bài học nhớ đời như vậy.
Quý Ngôn Khinh thu tay về, "Bố mẹ con đâu?"
Bị hỏi như vậy, như nhớ ra điều gì, đứa trẻ lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện trong không gian rộng lớn chỉ còn lại vài người xa lạ, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nó dường như đã biết mình bị bỏ rơi.
Đôi mắt ngập tràn sợ hãi, cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng nó khóc rất khẽ, dù mới ba tuổi nhưng nó đã rất hiểu chuyện.