Thêm vào đó, với trang phục gọn gàng, giày leo núi cao cổ màu đen, áo khoác và túi du lịch chiến thuật ngoài trời, dù tuổi đời còn trẻ, anh vẫn là đội trưởng được tất cả mọi người, kể cả những người lớn tuổi hơn, tâm phục khẩu phục.
Có lẽ bản thân Quý Ngôn Khinh cũng nhận thức được khuôn mặt này ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của mình trong đội, nên hầu hết thời gian anh đều đeo kính bảo hộ, cố gắng lạnh lùng, tỏ vẻ nghiêm nghị.
Đeo kính bảo hộ xong, Quý Ngôn Khinh lại lấy vải quấn kín đầu. Dưới cái nóng như thiêu đốt này, chỉ cần để ánh nắng mặt trời chiếu trực tiếp vào da trong vài giờ, lượng nước trong cơ thể sẽ bốc hơi hết.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Có người lên tiếng hỏi.
"Đúng rồi, mọi người mau tới đây xem." Một người trong nhóm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vẫy tay gọi mọi người đi theo.
Lúc này, bọn họ đang ở tầng trệt của một dãy nhà chưa xây xong. Phía trên công trình được bao phủ bởi lưới màu xanh, bên dưới chất đầy vật liệu xây dựng. Xung quanh công trình có tường bao, coi như an toàn, đây cũng là lý do bọn họ chọn nơi này làm điểm dừng chân.
Quý Ngôn Khinh liếc mắt nhìn, dẫn đầu cầm rìu đi theo.
Người đàn ông kia dẫn mọi người đi sâu vào bên trong, chẳng mấy chốc đã đến tầng trệt của tòa nhà phía sau.
Nơi đây không chất vật liệu xây dựng, nền tầng trệt trống trải, ở giữa là đống tro tàn của lửa trại đã tắt, xung quanh là túi đựng thức ăn các loại.
Tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên.
“Họ đã từng nghỉ ngơi ở đây.”
“Tôi kiểm tra rồi, dấu vết còn rất mới, nhiều nhất là năm ngày, nghĩa là nếu chúng ta đủ nhanh, trong vòng ba ngày sẽ đuổi kịp bọn họ.”
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau khởi hành thôi!” Tôn Hải Phong bị thương, phấn khích nói.
Quý Ngôn Khinh liếc nhìn hắn ta một cái, không nói gì.
Thấy Quý Ngôn Khinh im lặng, những người khác tự nhiên cũng không ai lên tiếng.
Tôn Hải Phong có chút sốt ruột, hắn ta nhìn chằm chằm Quý Ngôn Khinh, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó.
Quý Ngôn Khinh không để ý tới hắn ta, anh cầm rìu đi xung quanh kiểm tra.
Ngay khi Tôn Hải Phong sắp không nhịn được nữa, trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng xào xạc nhỏ, tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ.
Con ngươi co rút lại, tim đập thình thịch, da gà da vịt nổi đầy tay, vũ khí trong tay được nắm chặt và giơ cao lên.
Mọi người nín thở lắng nghe.
Âm thanh phát ra từ đống đồ lặt vặt ở góc bên phải. Khi bọn họ nhìn qua, tiếng động lại vang lên.
Nhìn nhau, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
Quý Ngôn Khinh bước lên trước, anh lặng lẽ tiến lại gần, hơi nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới đống đồ, nhíu mày khi nhìn rõ thứ bên dưới.
"Đội trưởng Quý?" Hạ Thẩm Thư cầm dao, hạ giọng hỏi, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Quý Ngôn Khinh không nói, trực tiếp dùng rìu trong tay đẩy đống đồ lặt vặt dựa vào tường sang một bên, để lộ thứ bên dưới.
Đó là hai đứa trẻ, đều khoảng ba tuổi, tay chân nhỏ xíu. Chúng không mũm mĩm đáng yêu như những đứa trẻ cùng tuổi, trái lại gầy gò, bẩn thỉu, giống như hai chú mèo con sắp chết đói.
Hai đứa trẻ cuộn tròn người lại thành một khối, không biết là đang ngủ hay đói đến ngất đi.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều cảm thấy phức tạp.
Virus bùng phát, vô số người biến thành xác sống, ai nấy đều liều mạng chạy trốn, hoảng loạn vô cùng, bọn họ đã chứng kiến vô số cảnh tượng tương tự.
"Thật vô nhân tính, vì mạng sống của mình mà có thể bỏ rơi cả con cái..." Tôn Hải Phong phẫn nộ nói.