Mỹ Nhân Bất Đắc Dĩ Nuôi Con Cho Thi Vương

Chương 4

Đối mặt với một đứa trẻ ba tuổi, đến khóc cũng không dám phát ra tiếng, Quý Ngôn Khinh hoàn toàn không biết phải dỗ dành thế nào.

Anh đặt gói bánh quy bên cạnh cậu bé, đứng dậy: "Đói thì ăn đi."

Nói xong, Quý Ngôn Khinh cầm rìu xoay người đi sang một bên.

Đã quyết định đóng quân ở đây thì phải chắc chắn nơi này an toàn, anh quyết định đi dò xét xung quanh một vòng nữa.

Đội sinh tồn trước đó đóng quân ở đây, chứng tỏ nơi này hẳn là an toàn, nhưng Quý Ngôn Khinh vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình hơn.

Hạ Thẩm Thư thấy vậy, cũng dẫn mọi người đi kiểm tra xung quanh.

Xung quanh đây đều là những tòa nhà cao tầng chưa xây xong, nhìn từ xa xanh mướt một mảnh, như chồi non tràn đầy sức sống mọc lên từ rừng bê tông cốt thép, thế nhưng bên dưới lớp ngụy trang màu xanh ấy vẫn là lõi bê tông thép lạnh lẽo.

Quý Ngôn Khinh lặng lẽ quay lại góc đường gặp phải zombie lúc trước, ở đó không xuất hiện thêm con zombie nào mới, xung quanh đây zombie không nhiều.

Quý Ngôn Khinh thở phào nhẹ nhõm, men theo bóng râm trở về tòa nhà.

Dãy nhà này mới chỉ đổ sàn và dựng cột chịu lực, phần lớn đều trống huơ trống hoác, thậm chí còn chưa có tường, chỉ được bao bọc bởi một lớp lưới bảo vệ màu xanh lá cây bên ngoài.

Quý Ngôn Khinh đi một vòng quanh đống vật liệu xây dựng ở tầng trệt, tìm thấy cầu thang lên tầng, đi lên trên.

Lên đến tầng hai, nhìn ra xa, toàn bộ tầng hai vô cùng trống trải, yên tĩnh.

Quý Ngôn Khinh cẩn thận đi dò xét một vòng quanh tầng hai, lại lên sân thượng quan sát, xác định cả tòa nhà không có zombie, mới đi xuống.

Dưới lầu, Tôn Hải Phong vì bị thương nên không tham gia kiểm tra, đã tìm được chỗ ngồi nghỉ ngơi, Hạ Thẩm Thư và ba người khác đã quay lại, hai người còn lại vẫn đang ở gần đó.

Ở góc phòng, gói bánh quy Quý Ngôn Khinh để dưới đất vẫn còn nguyên ở chỗ cũ.

Đứa trẻ nhỏ hơn vẫn đang ngủ, đứa lớn hơn đang rụt rè nhìn trộm anh, như một con thú nhỏ bị thương nhưng chưa mọc móng vuốt.

"Nhân cơ hội này đi tìm kiếm vật tư xung quanh nhé?" Hạ Thẩm Thư vừa nói vừa xoay đầu nhìn một vòng.

Đội sinh tồn trước đây đóng quân ở đây, bọn họ đông người như vậy, chắc chắn đã lục soát hết tất cả vật tư có thể tìm thấy ở xung quanh, cơ hội của bọn họ rất mong manh.

Quý Ngôn Khinh cũng có ý định này, "Thức ăn của chúng ta đã không còn nhiều, nước cũng vậy."

Nói đến đây, Quý Ngôn Khinh có chút đau đầu.

Thức ăn thì còn đỡ, nước mới là vấn đề nan giải.

Ban ngày, nhiệt độ ngoài trời có thể lên tới hơn bảy mươi độ, mặt đất sau khi bị phơi nắng cả ngày chẳng khác nào chảo rang, giày cao su giẫm lên mặt đất có thể bị nóng chảy ngay lập tức, thậm chí ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hơi nóng, trong môi trường này mà không bổ sung nước kịp thời thì bọn họ không sống nổi quá hai ngày.

"Tiết kiệm một chút có đủ để đuổi kịp đội ngũ phía trước không? Không phải nói nhanh nhất ba ngày là có thể đuổi kịp sao?" Tôn Hải Phong chen vào.

Quý Ngôn Khinh và Hạ Thẩm Thư đều nhìn sang.

Phía trước bọn họ còn một đội sinh tồn khác, nhìn dấu vết để lại dọc đường thì đội ngũ đó ít nhất cũng phải năm, sáu trăm người, đội ngũ sinh tồn như vậy về lý thuyết mà nói thì sẽ an toàn hơn, dù sao người đông, hẳn là có tính tổ chức và lực lượng nhất định.

Đó cũng là lý do bọn họ vẫn luôn bám theo di chuyển của đối phương, nếu có thể, bọn họ cũng muốn gia nhập.

Tiếng bước chân vang lên từ góc đường, hai người đi kiểm tra xung quanh đã trở về.

Trở lại chỗ mọi người, cả hai đều lắc đầu, bọn họ không nhìn thấy zombie, xung quanh khá an toàn.

"Tìm kiếm vật tư trước, chuyện tối nay tính sau." Quý Ngôn Khinh quyết định.

Hạ Thẩm Thư gật đầu, gọi tất cả mọi người lại, sau đó phân công nhiệm vụ theo số lượng người.

Bọn họ tổng cộng bảy người, không tính hai đứa trẻ, Tôn Hải Phong bị thương, không tiện di chuyển nên không tính, sáu người còn lại chia ra sáu hướng tìm kiếm.

"Trước khi trời tối phải quay về đây tập hợp, muộn nhất là trước bình minh." Hạ Thẩm Thư nhìn lướt qua từng người, "Nếu trời sáng mà vẫn chưa thấy ai quay về, chúng ta sẽ không tiếp tục chờ đợi ở đây nữa."

Mọi người nhìn nhau, hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý.

Virus bùng phát, ngày tận thế ập đến, bên ngoài bây giờ toàn là zombie, bọn chúng cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng và âm thanh, bất kỳ động tĩnh hay tia sáng nào trong bóng tối đối với chúng đều giống như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến chúng phát điên lên.

Còn người bình thường một khi bị cắn, chắc chắn sẽ biến thành zombie trong vòng năm giây.

Không ai nói gì, sáu người đeo ba lô, cầm vũ khí, đi về hướng mình phụ trách.

Trước khi rời đi, Quý Ngôn Khinh nhìn đứa trẻ đang nhìn chằm chằm anh.