Ma Vương Hôm Nay Đã Đóng Thuế Chưa?

Chương 45: Chưa chắc

Lâm Lâm cảm thấy mình đã hoàn toàn bị Ma Vương Thành đồng hóa rồi.

Dưới bầu không khí ám sát lẫn nhau trong Ma Vương Thành, cô đánh tên nhóc chửi bới mà chẳng thấy có lỗi gì, thậm chí còn cảm thấy mình thật là người tốt khi giúp Thần Ánh Sáng sàng lọc những mầm non Kỵ Sĩ .

Kèm theo đó, thời tiết hôm nay cũng trở nên tuyệt vời hơn.

Sau khi làm chuyện xấu xong, Lâm Lâm lập tức vẫy tay chào tạm biệt, nói rằng mình phải về nhà.

Đùa gì chứ, đợi tên nhóc này tỉnh lại rồi tính sổ à! Cô dám ngông cuồng như vậy chính là vì đang đeo khuôn mặt mới mà!

Lâm Lâm chào tạm biệt Norman, Kỵ Sĩ con người mắt xanh cong mắt lại: "Cô chưa thể đi được đâu, dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị rồi, đánh người vẫn có hậu quả đấy."

Tin tức về thuốc độc mà tôi vừa lỡ miệng nói ra còn nguy hiểm hơn cơ mà!

Tôi đường đường là nhân viên biên chế chính thức của Ma Vương Thành, tại sao lại phải bị Thánh Kỵ Sĩ dẫn đi chỉ vì tát người ta hai cái chứ!

Lâm Lâm thầm than thở trong lòng.

Biểu hiện thực tế của Lâm Lâm: "Được, tôi sẽ hợp tác."

Lâm Lâm chủ động đưa hai tay ra, chẳng phải là đeo còng tay sao, cô đã rất quen với quy trình này rồi, lần trước cô đến Tocopilla cũng được đãi ngộ như vậy.

Tocopilla đúng là một thành phố xui xẻo.

Felix có chút do dự, Hắc Tinh Linh quen với việc hành động đơn độc và ám sát. Bây giờ không phải là màn đêm quen thuộc của anh, cũng không phải là hành động đơn độc mà anh quen thuộc, hơn nữa Lâm Lâm trông có vẻ như đang chủ động hợp tác với đối phương.

Hắc Tinh Linh đắn đo trong lòng.

Felix biết Lâm Lâm thích gương mặt của Norman, anh lấy mình ra suy đoán:

[Chẳng lẽ thực ra Lâm Lâm rất muốn bị Norman bắt!]

Felix từng hòa mình vào những nơi đen tối nhất của con người, anh đã từng thấy có người viết tiểu thuyết về việc bị nữ ma cà rồng quyến rũ bắt đi rồi "chịu nhiều đau khổ", liệu có phải ngược lại, nữ ma vật cũng rất muốn bị Kỵ Sĩ nam của Thần Ánh Sáng "hành hạ" không?

Như vậy có phải không tốt lắm không, dù sao cũng là phe đối địch. Rất thiếu đạo đức nghề nghiệp.

Kỵ Sĩ trưởng thực sự, với tâm hồn trong sáng nhìn đôi tay Lâm Lâm đang đưa ra, cánh tay mảnh mai trắng nõn trông quá yếu ớt, khó mà liên tưởng đến mụ phù thủy đáng sợ trong truyền thuyết.

Trên cổ tay phải của Lâm Lâm có buộc một sợi dây đỏ mảnh, cùng với những hạt chuỗi đỏ tinh xảo, nổi bật trên làn da trắng ngần.

Norman chỉ từng vung kiếm với ma vật và kẻ ác, anh hơi nghiêng đầu, không hiểu rõ ý nghĩa hành động này của Lâm Lâm.

Lâm Lâm đang ngẩng đầu, đôi mắt nâu sẫm mềm mại nhìn anh. Trước đây Norman rất hiếm khi thấy đôi mắt có màu sắc sâu thẳm như vậy.

Kỵ Sĩ trưởng tránh ánh mắt của mụ phù thủy.

Anh đưa tay ra, chạm vào cổ tay Lâm Lâm đang giơ lên, ban đầu anh định nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, đầu ngón tay thô ráp ấm áp lướt qua làn da mềm mại, đầu ngón tay như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại, tay Norman đổi hướng, nhẹ nhàng kẹp lấy sợi dây đỏ trên tay phải của Lâm Lâm.

Kỵ Sĩ trưởng không hiểu sao lại nắm chặt tay, đặt lên môi ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi."

Lâm Lâm: “???”

Còng tay của anh đâu?

Hắc Tinh linh: “...”

Cái gì vậy! Làm tôi một phen hồi hộp?

—-------------------------

Ánh nắng ấm áp, trên chiếc giường hơi cứng, cùng với hương hoa thoang thoảng trong không khí.

Paul tỉnh giấc.

"Đây là đâu..." Thiếu niên tóc đỏ lẩm bẩm.

"Là thiên đường đấy, cậu em." Lâm Lâm ngồi bên giường, cầm dao gọt táo lên tiếng.

Đột nhiên nhìn thấy người đã tát mình, Paul theo bản năng che mặt, cảm nhận được cơn đau nhức trên mặt không phải ảo giác.

Cậu ta hoảng hốt nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy bất kỳ người quen nào, dù là vị Kỵ Sĩ trưởng trông hoàn hảo như người giả cũng được.

Paul nhìn thấy Hắc Tinh Linh khoanh tay dựa vào tường.

Hôm nay tôi thật sự phải lên thiên đường rồi, Paul nặng nề nghĩ.

Quả táo trong tay Lâm Lâm cuối cùng cũng gọt xong, cô đưa quả táo đã bị gọt lồi lõm, gần như chỉ còn lõi cho Paul: "Đây là phòng nghỉ của Thánh Kỵ Sĩ, ăn chút táo đi, bổ sung dinh dưỡng."

Ánh mắt Paul lướt qua quả táo trong tay Lâm Lâm, nhìn thấy trên bàn thấp bên cạnh Lâm Lâm có một đĩa trái cây không chỉ được gọt vỏ, mà còn được cắt thành từng miếng nhỏ đều đặn và cắm cả dĩa tráng miệng.

Paul không nhận quả táo trong tay Lâm Lâm, cậu chỉ vào đĩa trái cây: "Tôi muốn ăn cái đó."

"Cái đó là tôi cắt đấy." Hắc Tinh Linh lạnh nhạt lên tiếng.

Ồ, vậy thì không sao. Paul nhận lấy quả táo trong tay Lâm Lâm, bắt đầu gặm lõi.

"Người trẻ tuổi vẫn quá ham hưởng thụ." Sau khi đưa quả táo xấu xí trong tay đi, Lâm Lâm bưng đĩa trái cây lên bắt đầu ăn.

Paul: “…”

Thì ra món đó là cắt cho cô ta! Rốt cuộc ai mới là bệnh nhân cần dinh dưỡng chứ!

Mặc dù mới vừa thức dậy, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy tâm hồn già nua mệt mỏi, Paul cuối cùng cũng có cảm xúc phù hợp với lứa tuổi này: "Tôi muốn gặp ông, tôi muốn gặp ông."

"Thực ra." Lâm Lâm nói với cậu: "Ông cậu đã đến rồi."

Thiếu niên tóc đỏ lập tức ngẩng đầu: "Vậy ông không đưa tôi đi sao?"

"Ừm." Lâm Lâm gãi đầu, cố gắng nhớ lại nguyên văn lời của ông lão: "Ông ấy thấy cậu nằm ở đây, nói rằng "Lâu rồi cháu tôi không ngủ say như vậy, đúng là ơn phước của Thần Ánh Sáng"."

Đã nói như vậy.

Lâm Lâm nói với ông lão, thực ra đó là ơn phước của cô mới đúng, thành thật kể lại toàn bộ quá trình Paul bị đánh, bao gồm cả việc Paul sỉ nhục Kỵ Sĩ trưởng.

"Ông cậu giơ gậy lên cao hai mét, chính Norman đã bảo vệ cậu khỏi bị đánh lần thứ hai đấy." Lâm Lâm thuật lại toàn bộ quá trình.

Nghe thấy mình bị ông bỏ rơi, tâm trạng Paul trở nên sa sút, rõ ràng không còn tâm trạng để lèm bèm và phản kháng nữa.

"À phải rồi, vì lúc ông cậu rời đi vẫn muốn đánh cậu, tâm trạng rất kích động, nên đã nhờ bác sĩ khám qua." Lâm Lâm ra dấu số: "Bác sĩ nói ông ấy còn sống được bốn năm nữa."

Lại thêm một năm. Cảm giác như tuổi thọ của ông lão này sẽ còn dài hơn cả thời gian tồn tại của nhà thờ cũ kĩ kia.

Lúc này Paul đã không còn phản ứng gì với những lời Lâm Lâm nói nữa, cậu cúi đầu thẫn thờ: "Tôi và ông không có quan hệ huyết thống."

"Đúng vậy." Lâm Lâm đáp: "Có thể nhìn ra được, vì ông ấy hói đầu, còn cậu thì có tóc."

Tỷ lệ di truyền hói đầu ở nam giới quả thực quá cao.

Paul phớt lờ câu trả lời khách quan của Lâm Lâm, tiếp tục nói: "Từ khi tôi có ký ức đã luôn ở bên ông, tôi là người phải phụng dưỡng ông đến cuối đời."

Lâm Lâm phản bác: "Nhưng rõ ràng ông cậu muốn cậu trở thành một người đàn ông có thể đảm đương trọng trách, nếu cậu vì ông mà ở lại đây, ông ấy cũng sẽ buồn đấy."

Thiếu niên im lặng vài giây, như thể cuối cùng cũng chấp nhận thực tế này.

Cậu vẫn đang suy nghĩ, Lâm Lâm cũng không làm phiền cậu.

Ai cũng có quan điểm riêng của mình, so với lời khuyên của người khác, khoảnh khắc tự mình đưa ra quyết định mới là quan trọng nhất.

Trong lúc suy nghĩ sâu sắc, Paul chạm vào khóe miệng đau nhức: "Tại sao lúc đó cô lại tát mặt tôi!"

Lâm Lâm: "Không nghĩ nhiều, chỉ là thuận tay thôi, cảm thấy khoảng cách và độ cao vừa khéo."

Thiếu niên vẫn không nguôi giận vì bị tát, bắt đầu nhe răng trợn mắt đe dọa: "Cô cẩn thận đấy, tôi quen một chị phù thủy, giỏi lắm! Tôi sẽ bảo chị ấy làm phép nguyền rủa cô tối nay!"

Chị phù thủy cậu nói không phải là tôi với khuôn mặt gốc chứ?

Lâm Lâm cười haha hai tiếng: "Vậy chị phù thủy của cậu biết cậu bị đánh mà không đến thăm à! Chị cậu không cần cậu nữa rồi!"

Paul tức giận!

Khi Kỵ Sĩ trưởng Norman bước vào phòng bệnh, anh chỉ thấy một cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

Một đỏ một trắng đang cãi nhau bên giường bệnh.

Paul: "Cô hoàn toàn không biết phẩm giá của đàn ông quan trọng như thế nào! Mặt đàn ông có thể dùng nắm đấm đánh, nhưng không thể dùng bàn tay tát!"

Hắc Tinh Linh: "Đã đánh rồi thì còn quan tâm gì đến phẩm giá của cậu ta nữa?"

Thực ra Paul khỏe hơn Lâm Lâm, chỉ là Hắc Tinh Linh đứng bên cạnh, thấy Lâm Lâm sắp thua liền giúp một tay, hiện tại có vẻ ngang sức ngang tài.

Paul thấy Kỵ sĩ trưởng xuất hiện như thấy vị cứu tinh: "Kỵ sĩ trưởng! Mau bảo cô ta không được tùy tiện tát mặt kỵ sĩ!"

Norman chân thành lên tiếng: "Đúng là không nên làm vậy."

Lâm Lâm tức giận: "Cậu là đồ nhóc con, bị tát một cái mà kêu la om sòm! Vậy sau này cậu đánh nhau với Ma Vương Thành, bị họ lột quần sỉ nhục, chế giễu cậu mặt tàn nhang, chẳng lẽ cậu sẽ khóc lóc chạy về tìm ông nội sao?"

"Ma Vương Thành sẽ không làm vậy đâu." Felix giải thích, nhìn về phía Norman: "Thông thường là không, nhưng bây giờ thì chưa chắc."

Dù sao kế toán của Ma Vương Thành giờ đã lên tiếng rồi.