Ma Vương Hôm Nay Đã Đóng Thuế Chưa?

Chương 46: Cha cậu nghiêm khắc thế

Phải nói rằng, câu nói của Paul chẳng đau đớn gì mấy, Lâm Lâm nhân cơ hội đá cậu ta một cú.

Vốn tưởng Hắc Tinh Linh sẽ ngăn cản hai người giằng co, cuối cùng Norman phát hiện Felix đang thiên vị nên đã tách hai người ra, dùng thân mình để ngăn cách họ: "Thôi nào, cả hai nghỉ ngơi một chút đi."

Norman vỗ vai Paul, lấy tư cách của một người đàn ông trưởng thành để khuyên bảo: "Dù cậu có trở thành Thánh Kỵ Sĩ hay không, trước tiên cậu phải trở thành một người đàn ông điềm tĩnh, không dễ nóng giận."

Paul bình tĩnh lại: "Tôi muốn trở thành Thánh Kỵ Sĩ!"

Norman: “???”

Norman nhìn về phía Lâm Lâm, không biết trong thời gian này cô đã nói gì với Paul.

Lâm Lâm trốn sau lưng Norman, hướng về phía Paul nói: "Kỵ sĩ tàn nhang."

Paul lập tức chỉ tay về phía Lâm Lâm hét lớn: "Tôi gϊếŧ chết cô!"

Norman: “…”

Tôi vừa mới dỗ dành xong.

—-------------------------

Cuối cùng nhận ra rằng để Lâm Lâm ở trong phòng chỉ làm bệnh tình của Paul nặng thêm, Norman quyết định đưa Lâm Lâm rời khỏi phòng nghỉ, ra ngoài xem xét.

Felix không đi theo.

Lâm Lâm quay đầu nhìn Hắc Tinh linh.

Felix chỉ chỉ vào ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ: "Ánh nắng quá mạnh, ra ngoài sẽ bị tan chảy."

Lâm Lâm tò mò: "Là kiểu tan chảy theo nghĩa vật lý đó hả?"

Norman và Paul sốc trước câu hỏi độc ác như vậy.

"Không phải." Felix nghiêm túc trả lời: "Sẽ rất khó chịu thôi."

Và phía bên kia cũng nghiêm túc trả lời.

Norman bắt đầu hiểu tại sao phù thủy lại sống ẩn dật như vậy, tiếng tăm lại xấu đến thế, khi cô đứng cạnh Hắc Tinh linh, khiến Hắc Tinh Linh trông thuần khiết hơn rất nhiều.

Lâm Lâm tham quan nơi đóng quân tạm thời của Thánh Kỵ Sĩ.

Chỉ là nơi trưng dụng tạm thời nên mọi thứ đều đơn giản.

Trên cao cắm lá cờ hình con đại bàng giống như huy hiệu trên ngực Norman, lá cờ đỏ của đế quốc trông rất nổi bật.

Nhận thấy ánh mắt chăm chú của Lâm Lâm, Norman cười nhẹ: "Rất lạ lẫm sao? Chúng tôi quả thật rất hiếm khi đến thành phố này."

"Các anh đến từ... thành phố có nhiều người hơn sao?" Lâm Lâm đoán.

"Đúng vậy." vẻ mặt Norman dịu đi một chút: "tôi lớn lên ở đó, lúc nhỏ luôn nghĩ loài người mới là đa số, sau khi đi ra ngoài mới phát hiện, loài người chỉ là một phần nhỏ của thế giới này thôi."

[Cũng giống tôi.]

Nhưng Lâm Lâm không thể nói ra câu này.

"Người khác tộc và loài người cũng không khác nhau là mấy." Lâm Lâm lên tiếng: "Chỉ là những thân thể với tính cách khác nhau mà thôi."

Ma Vương Thành nhìn tôi là người, loài người nhìn tôi là phù thủy, những người qua đường bị thuốc che mắt nhìn tôi là nửa người nửa lai.

Đi đến khu vực huấn luyện của các kỵ sĩ, dưới ánh nắng gay gắt như vậy, các kỵ sĩ vẫn đội mũ mặc bộ áo giáp đầy đủ để tiến hành đấu tay đôi.

Tiếng va chạm nặng nề, cùng với hơi thở dồn dập.

Chính vì đã từng chứng kiến thân hình to lớn và sức mạnh khổng lồ của loài rồng, nên càng hiểu rõ hơn, với thân thể mỏng manh của con người đối đầu với sức mạnh áp đảo đó thì chỉ có một con đường duy nhất, là thất bại, trừ phi có phép màu xảy ra.

Trong giây lát, Lâm Lâm không biết mình đang đứng về phía nào, nên mới thốt ra cảm thán như vậy.

Bài ca của loài người là bài ca của lòng dũng cảm.

"Hy vọng sau này họ sẽ không tham gia vào cuộc chiến với rồng." Lâm Lâm lẩm bẩm.

"Họ thực sự sẽ không tham gia vào cuộc chiến với rồng đâu, chúng tôi thường dùng pháp sư và thuốc súng để đánh rồng." Thánh Kỵ Sĩ thành thật trả lời.

Lâm Lâm: “...”

Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã cảm xúc quá.-

—---------------------------------------------

"Xin chào, là thế này, anh có thể không biết tôi đang gọi điện từ đâu." Lâm Lâm lên tiếng.

Đầu dây bên kia chậm rãi thốt ra những lời nói khàn khàn, như thể đang phun ra chất độc: "Các ngươi nói hôm qua sẽ về mà."

"Ừm, đúng vậy, ban đầu chúng tôi đã lên kế hoạch như thế." Lâm Lâm ra hiệu cho Kỵ sĩ trưởng đang đứng bên cạnh "không cần giúp đỡ tiếp điện thoại gia đình": "Bây giờ chúng tôi đang ở trại đóng quân của đoàn Thánh Kỵ Sĩ tại Tocopilla."

Rồng ở đầu dây bên kia im lặng, Sapphire nói: "Ta nhớ là ta đã bảo Felix đừng đưa cô đến những nơi nguy hiểm."

"Thực ra." Mặc dù không có quyền cầm ống nghe, nhưng Kỵ sĩ trưởng vốn có ảnh hưởng tuyệt đối trong việc an ủi phụ huynh đã lên tiếng bên cạnh: "Đoàn kỵ sĩ có lẽ là nơi an toàn nhất."

"Đúng là đã xảy ra một số chuyện." Lâm Lâm nói mơ hồ về quá trình: "Họ mời tôi ăn tối, còn có chỗ nghỉ ngơi nữa."

Sapphire im lặng một lúc, quyết định chọn người đáng tin cậy hơn trong hai người đã khởi hành: "Felix đâu? Bảo nó nghe điện thoại."

Lâm Lâm ngước lên, thấy Hắc Tinh Linh mặt không biểu cảm làm dấu "×" bằng hai tay.

Lâm Lâm: "Ồ... Anh ấy vừa đi vệ sinh."

Cơn giận của Rồng cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm: "Các ngươi cả đời đừng về nữa! Chết ở ngoài đó đi!"

Giọng Bảo Thạch Long vang dội, khiến đầu óc Lâm Lâm ong ong, rồi đầu dây bên kia phát ra tiếng bíp bíp kết thúc cuộc gọi.

Lâm Lâm gác máy: "Tổng cảm giác như xong đời rồi."

Felix nói: "Ít nhất thế này anh ta sẽ không đích thân đến Tocopilla tìm cô."

Nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Lâm Lâm, Kỵ Sĩ trưởng vốn sẵn lòng giúp đỡ chủ động lên tiếng: "Cha cô nghiêm khắc như vậy sao? Có lẽ tôi nên nói chuyện với ông ấy, hầu hết các bậc phụ huynh đều có xu hướng bảo vệ quá mức đối với con gái."

Lâm Lâm vẻ mặt nghiêm trọng: "Anh đừng nói nữa, anh mà nói thì ông ấy sẽ thực sự đến đấy."

Ông ấy mà đến thì các anh đều xong đời, cả thành phố này cũng sẽ tiêu tùng.

Norman quyết định đổi chủ đề, để mọi người đều vui vẻ hơn một chút, anh đưa thực đơn cho Lâm Lâm: "Tối nay chúng ta sẽ có thịt nướng và cơm cà ri, cô thích ăn cơm cà ri không?"

Thịt nướng của loài người! Thịt nướng do loài người làm chuyên để cho người ăn!

Đôi mắt Lâm Lâm sáng lên, dạo gần đây toàn ăn đồ do người khác tộc nấu: "Ăn ăn ăn! Tôi không kén ăn đâu!"

Hắc Tinh Linh với vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn thực đơn, khịt mũi. Chẳng có món nào thích ăn cả.

Cửa phòng đột nhiên bị người ngoài đập ầm ầm.

Norman nở một nụ cười lịch sự kiểu "xin lỗi, tôi ra ngoài một lát".

—--------------------------------

Kỵ sĩ trưởng bước ra khỏi cửa gỗ, anh nhanh chóng đóng cửa lại.

Giọng the thé của kỵ sĩ đến báo cáo xuyên thẳng qua cửa gỗ chui vào tai Lâm Lâm.

"Không ổn rồi Kỵ sĩ trưởng! Không ổn rồi! Kế toán cuốn tiền bỏ trốn rồi!"

Ồ, có việc làm rồi.