Lấy thuốc thành công.
Lâm Lâm không biết về nỗi sầu muộn của Felix, sau khi ra khỏi chỗ phù thủy, cô thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa sống lại một lần nữa.
Cuối cùng cũng không phải bị mắng nữa.
Tuy vị phù thủy đó rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất hào phóng, lúc chia tay đã tặng Lâm Lâm một chiếc vòng tay màu đỏ, như một món quà cảm ơn vì đã giúp đỡ.
Lâm Lâm bắt đầu vui vẻ ngắm nghía chiếc vòng tay mới của mình, không biết được xâu bằng hạt gì, dưới ánh nắng lấp lánh.
Biểu cảm của Felix càng thêm nghiêm túc, anh nhận ra, có lẽ Lâm Lâm không chỉ yếu đuối mà còn chưa từng trải sự đời.
...Hoàn toàn trái ngược với phụ nữ trong Hắc Tinh linh.
Felix thậm chí không thể phán đoán được liệu điều này là tốt hay xấu.
Nếu cô ấy cứ mãi như vậy, có lẽ chỉ có thể tiếp tục bảo vệ thôi, Felix cảm thấy phức tạp.
Lâm Lâm hoàn toàn không hiểu được tâm tư nhạy cảm của Hắc Tinh linh, tâm trạng cô vẫn rất phấn chấn, cô nhìn thấy một người quen từ xa bên đường, vui vẻ chào hỏi.
"Nor...man?" Giọng Lâm Lâm chuyển điệu.
Khác với lần đầu gặp mặt, Kỵ Sĩ loài người không mặc áo giáp bạc, mà mặc quần áo vải bông thường ngày, huy hiệu hình đại bàng trên ngực tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm, đó là biểu tượng của Đoàn Thánh Kỵ Sĩ Điện.
Norman có trí nhớ rất tốt, anh cười ôn hòa gọi tên "Lâm Lâm".
Hiếm có thay anh là người duy nhất trong số nhiều người phát âm chuẩn tên cô, Lâm Lâm nghi ngờ anh có vốn ngôn ngữ đa quốc gia, nên mới có thể phát âm dễ dàng như vậy.
Không, những điều này đều không quan trọng.
Lâm Lâm nhìn Norman với vẻ mặt phức tạp, một mặt anh ta cười tươi chào hỏi cô, mặt khác lại nhanh nhẹn trói chặt tay chân của thiếu niên bị anh ta đè dưới đất.
Bệnh mê trai của Lâm Lâm lập tức được chữa khỏi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy! Hành động giống tên bắt cóc này là sao! Anh ta không phải là Thánh Kỵ Sĩ sao!
Trùng hợp là thiếu niên bị bắt cóc Lâm Lâm cũng quen, chính là Paul, thiếu niên tóc đỏ sống cùng ông nội ở nhà thờ.
Lúc này Lâm Lâm có mái tóc màu bạch kim, Paul hoàn toàn không nhận ra Lâm Lâm, vẫn đang la ó: "Tên này muốn để ông tôi ở một mình trong nhà thờ! Ép tôi gia nhập đoàn Kỵ Sĩ ."
Là, là vậy sao! Lâm Lâm nhớ là Paul từng nói khi ông nội qua đời cậu ta sẽ gia nhập Thánh Kỵ Sĩ mà.
"Ông của cậu ấy nghĩ cậu ấy quá phụ thuộc vào người lớn, muốn cậu ấy bắt đầu huấn luyện Thánh Kỵ Sĩ sớm hơn." Norman giải thích.
Không hiểu sao, dù cả hai đều chỉ nói một phía, nhưng lời nói từ khuôn mặt đó của Norman nghe có vẻ đáng tin hơn nhiều.
Lâm Lâm cố gắng xoa dịu Paul: "Ông nội cậu cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu đâu thể cả đời làm trẻ con được."
Quá yếu đuối! Quá tốt bụng!
Đứng sau Lâm Lâm, Felix im lặng lắc đầu mạnh.
Tương lai của Lâm Lâm thật khiến người ta lo lắng.
Thấy Lâm Lâm không giúp mình nói chuyện, Paul lập tức trợn tròn đôi mắt xanh lục: "Tôi hiểu rồi! Cô là nhân tình của tên Kỵ Sĩ trưởng này! Thảo nào Kỵ Sĩ trưởng lại chào hỏi cô! Thì ra gã trai tân già này thích phong cách dị tộc!"
Lâm Lâm khẽ nhíu mày, ôm ngực: "Sao cậu có thể nói vậy chứ? Ông nội cậu nghe được sẽ buồn lắm đấy."
Hắc Tinh Linh lắc đầu mạnh, quá yếu ớt, quá dễ bắt nạt!
Lâm Lâm nói: "Vậy tôi đành phải dạy dỗ cậu thay ông nội vậy."
Lâm Lâm xắn tay áo cho cậu thiếu niên hai cái tát đau điếng, đánh cho mặt cậu ta đỏ bừng, đau đến nỗi không nói nên lời.
Hắc Tinh linh: “......”
Kỵ Sĩ trưởng: “......”
Lâm Lâm nhìn Norman đầy tình cảm: "Tôi thấy bây giờ cậu ta không nói gì nữa, chắc là đang tự xét lại bản thân rồi. Nếu lát nữa cậu ta còn làm ầm lên, bạn tôi đây vừa nấu xong ít thuốc độc, có thể miễn cưỡng chia cho một phần."
Norman có vẻ hơi do dự, niềm tin của anh khiến anh phải nói thật, nhưng anh lại sợ Lâm Lâm cũng cho mình hai cái tát, anh chỉ có thể lịch sự, nói với giọng không chắc chắn: "Cũng có thể là cậu ấy đau đến ngất đi rồi."
Hắc Tinh linh: “...”
Hôm nay nỗi lo lắng bỗng dưng trở nên thừa thãi.