Lâm Lâm cảm thấy mình đã nhận được một công việc tốt.
Đi du lịch công vụ tới lãnh địa của Sapphire thuộc tộc Rồng, đánh giá xem suối nước nóng ở đó có phù hợp với con người không, đồng thời đưa ra những ý kiến mang tính xây dựng.
Trên lục địa này, con người và thú nhân là những chủng tộc phổ biến nhất, và do đặc tính sống tập trung và công nghệ, con người tích lũy được nhiều của cải hơn. Bỏ qua yếu tố phe phái, làm ăn với con người luôn là một lựa chọn không tồi.
Là người duy nhất thuộc loài người ở Ma Vương Thành, Lâm Lâm vinh dự được đưa ra ý kiến về suối nước nóng trong tương lai.
Cô cùng Sapphire đi xe ngựa tới lãnh địa của tộc Rồng.
Cỗ xe rộng rãi thoải mái, chỗ ngồi bên trong đủ rộng để Lâm Lâm có thể nằm duỗi thẳng người, nhưng rõ ràng, cô không có ý định lãng phí chuyến đi này.
Đây là lần thứ hai Lâm Lâm ra ngoài, và khác với lần đầu bị người ta vác đi như bao tải, lần này cô có thể thoải mái ngắm cảnh bên ngoài.
Chết tiệt, cuộc sống của tộc Rồng sướиɠ quá đi!
Bên ngoài, một người thằn lằn ngồi ở đầu xe ngựa, đang điều khiển hai Hắc Mã dưới bầu trời u ám. Càng rời xa Ma Vương Thành, bầu trời càng trở nên quang đãng hơn một chút.
Người thằn lằn là tôi tớ trung thành của tộc Rồng.
Khác với hình dạng người của Sapphire, người thằn lằn có đặc điểm nửa thú nửa người của thú nhân. Phần thân trên của họ giống thằn lằn hơn, có mõm dài và mỏng, cùng với đôi mắt có đồng tử dọc giống loài bò sát như tộc Rồng. Chỉ là đồng tử của họ có màu vàng đậm như sa mạc.
Người thằn lằn có trí thông minh không cao, khả năng hiểu biết hạn chế, nhưng là một chủng tộc rất chịu khó chịu khổ, da dày thịt béo và khả năng sinh sản cực mạnh. Họ lấy ngôn ngữ của tộc Rồng làm tiếng mẹ đẻ, là lựa chọn hàng đầu khi tộc Rồng tuyển chọn người hầu.
Trí thông minh thấp đồng nghĩa với việc dễ nghe lời và dễ kiểm soát, khả năng sinh sản mạnh đảm bảo duy trì được số lượng dồi dào. Chỉ có điều sức tấn công của họ không đáng sợ như tộc Khổng lồ, nhưng những con rồng thích yên tĩnh sẽ ưa thích sự im lặng và sự chịu đựng của họ hơn.
Lâm Lâm vén tấm màn trên khung cửa xe ngựa lên, từ tầm nhìn của cô có thể thấy lưng đầy vảy của người thằn lằn, những chiếc vảy trải dài xuống dọc theo cột sống hơi nhô lên. Người thằn lằn không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám đậm thuận tiện cho việc di chuyển ở phần dưới.
Vảy chính là áo giáp của họ.
Những đường vân màu đỏ sẫm giống như màu của ngọn lửa sắp tắt. Khi bầu trời dần sáng hơn, những chiếc vảy lấp lánh dưới ánh nắng, tỏa ra vẻ mạnh mẽ.
Đây là một chiến binh thằn lằn đực khỏe mạnh và cứng rắn.
Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào lưng anh ta hồi lâu.
Khác với những chiếc vảy rồng màu xanh băng giá ở vị trí quá riêng tư kín đáo trên cổ Sapphire, vảy của người thằn lằn trông thô ráp và sáng bóng, họ không hề bận tâm việc phô bày những chiếc vảy này ra ngoài. Thậm chí những chiếc vảy đẹp đẽ này chính là thứ thể hiện sức hấp dẫn cá nhân, là bảo bối thu hút người khác giới.
Rõ ràng việc điều khiển xe ngựa đối với anh ta là chuyện dễ dàng, cái đuôi của người thằn lằn chui ra từ cái lỗ để sẵn ở phía sau lưng quần, nó dài và màu xám đậm, vẫy qua vẫy lại một cách nhàm chán.
Lâm Lâm bị thu hút bởi cái đuôi kỳ lạ đó, thò tay ra từ tấm màn cửa xe, nếu cố với ra thì vừa đủ chạm vào đầu đuôi đang vẫy qua vẫy lại của anh ta.
Lâm Lâm do dự một chút, dựa vào việc cô là người của chủng tộc khác không hiểu biết gì, cô vẫn mạnh dạn thò tay ra sờ một cái.
Đầu đuôi bị cô nắm giữ giật mạnh trong tay cô, những chiếc vảy thô ráp lập tức dựng đứng lên.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, trước khi Lâm Lâm kịp phản ứng, xe ngựa đột nhiên tăng tốc, những con ngựa hí vang lên và phi nước đại, cỗ xe vốn ổn định cũng bắt đầu lắc lư dữ dội.
Người thằn lằn kéo mạnh dây cương, sau khi ngựa chạy gấp vài trăm mét mới từ từ nới lỏng dây, cuối cùng cũng thành công trấn an được những con ngựa vừa bị hoảng sợ.
Người thằn lằn điều khiển xe ngựa quay đầu lại, đôi mắt màu vàng đậm như cát lưu động phản chiếu khuôn mặt của Lâm Lâm. Dây thần kinh trên mặt của loài thằn lằn rất ít, không thể biểu hiện những biểu cảm phong phú như con người, người thằn lằn đó im lặng bình tĩnh nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm hơi ngượng ngùng rút lại bàn tay vừa phá phách.
Như một bánh răng không cảm xúc trong một cỗ máy khổng lồ, sau khi cô tỏ ý rút tay lại, người thằn lằn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, quay đầu về tiếp tục công việc của mình, như thể chưa từng bị Lâm Lâm xúc phạm.
Lâm Lâm khẽ xin lỗi, đối phương không hề quay đầu lại.
Để tiện đi xe ngựa, Sapphire đã thu lại đôi cánh của mình.
Trái ngược với người thằn lằn, khuôn mặt của loài rồng có rất nhiều dây thần kinh, cấu trúc cơ thể của họ vô cùng phức tạp và bí ẩn, cho phép rồng thực hiện bất kỳ động tác nào họ muốn.
Chẳng hạn, khi buồn ngủ, chỉ cần hé mở một bên mắt gần với sự náo động là đủ để quan sát những thay đổi xung quanh. Ngay cả khi thân hình rồng to lớn và đáng sợ của anh cuộn tròn trên đống vàng, anh vẫn có thể nhìn rõ từng cử động nhỏ nhất của con người - những sinh vật nhỏ bé như kiến đối với anh.
Giống như lúc này, đôi mắt xanh như ngọc bích của Sapphire đang nhìn Lâm Lâm với vẻ hơi nghi hoặc, ghi nhận mọi cử chỉ nhỏ nhặt của cô, không hiểu tại sao cô lại đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ tên thằn lằn tôi tớ.
Lâm Lâm hơi lúng túng kéo kéo đuôi tóc, cố gắng chuyển chủ đề: "Còn bao lâu nữa mới đến lãnh địa?"
Chủ đề này khiến loài rồng thích thú, anh ta mở luôn cả mắt còn lại, kết thúc giấc nghỉ trưa.
"Chúng ta cần đến Tocopilla trước." Sapphire đáp: "Tôi có việc phải làm."
Đôi mắt Lâm Lâm sáng lên, cô biết cái tên này, từng nghe Felix - gã Hắc Tinh Linh nhắc đến thành phố này.
Gã Hắc Tinh Linh cố tỏ ra lạnh lùng nhưng thực ra khá dễ thỏa hiệp, nên đã kể về một số chuyện quá khứ của mình. Tocopilla là một trong số ít thiên đường trong miệng Felix, nơi có thể tạm nghỉ chân, Felix thậm chí còn cho rằng mọi thành phố đều nên học hỏi Tocopilla.
Ngay cả Hắc Tinh Linh - vốn không được lòng các sinh vật ở mặt đất - cũng ca ngợi, ắt hẳn đây phải là một thành phố bao dung với nhiều chủng tộc, trật tự và tuyệt vời lắm đây.
Lâm Lâm tràn đầy kỳ vọng về thành phố này.