Ma Vương Hôm Nay Đã Đóng Thuế Chưa?

Chương 20: Đánh hắn rồi đừng có đánh ta nữa nhé

Những cuộc họp, một trong những cơn ác mộng thời đi làm của Lâm Lâm. Mỗi tuần phí phạm đến 90% thời gian vào những việc vô bổ.

Đúng như dự đoán, cô cũng phải tham gia cuộc họp về vấn đề tài chính của Ma Vương Thành lần này.

Bất ngờ thay, Ma Vương lại khá đáng tin cậy khi làm việc nghiêm túc. Hắn tóm tắt rõ ràng tình hình hiện tại và đưa ra một số ý tưởng cơ bản.

Trên chiếc bàn họp lộng lẫy, treo một chiếc đèn pha lê tinh xảo xa hoa.

Để đảm bảo anh em cá voi sát thủ có thể hít thở hơi nước trong không khí một cách thuận lợi, cửa sổ Ma Vương Thành mở toang. Tiếng sấm gầm rú và ánh chớp lóe lên trên bầu trời, tạo nên bầu không khí rất phù hợp với những kẻ phản diện muốn hủy diệt thế giới.

Lâm Lâm nhận thấy trang phục của mỗi người tham dự đều khá trang trọng, có vẻ ai cũng rất coi trọng công việc này.

Ma Vương tất nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa. Ngoài những người Lâm Lâm đã gặp như tộc Rồng, Hắc Tinh Linh và cặp anh em cá voi sát thủ, còn có một cô gái xinh đẹp, cô ta có mái tóc xanh nhạt với vẻ mặt lạnh lùng, và... một cái mũ bạc đặt trên bàn.

Đúng vậy, một cái mũ. Một cái mũ tỏa ra ánh sáng xanh lục mờ nhạt từ bên trong.

Đây cũng là đồng nghiệp đấy.

Lâm Lâm chắc chắn rằng cái mũ đó là thứ sống, vì nó còn tự di chuyển điều chỉnh góc độ để nghe rõ lời Ma Vương. Có thể nói trong số tất cả mọi người có mặt, cái mũ này có thái độ nghiêm túc nhất.

Lâm Lâm không muốn biết bên trong đựng cái gì, tổng cảm giác đó là nhân vật chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết kinh dị.

Phát hiện Lâm Lâm liếc nhìn cái mũ vài lần với vẻ bất an, Eren ngồi bên cạnh cái mũ cười toe toét, cố tình xoay nó về phía Lâm Lâm.

Đồ khốn kiếp này! Lâm Lâm thầm nguyền rủa, cố gắng không để lộ vẻ mặt kì thị, lịch sự từ từ lùi xa khỏi cái mũ hơn nữa.

Thuộc hạ của Ma Vương cũng có thứ bậc riêng, Sapphire thuộc tộc Rồng rõ ràng là một trong những người có địa vị cao, anh trai của cặp song sinh cá voi sát thủ cũng ở hàng đầu.

"Tôi nghĩ những lo ngại này là thừa thãi."

Sapphire nhìn về phía Lâm Lâm, rõ ràng biết số liệu trong tay Ma Vương là do ai cung cấp: "Ma Vương Thành chẳng bao giờ quan tâm đến những khoản tiền nhỏ nhặt này, nếu không có tiền, chúng ta cứ trực tiếp đi chiếm đóng lãnh thổ của các chủng tộc khác là được."

Xuất hiện rồi, tên cướp phản diện! Hình tượng con rồng xấu xa trong những câu chuyện truyền thống, bắt cóc công chúa, thống trị loài người, cuối cùng bị dũng sĩ một kiếm chém đầu!

Lâm Lâm: "Theo tôi biết, những kho báu vàng bạc mà ngài cướp được từ việc chiếm đóng lãnh thổ trước đây, cuối cùng đều bị kéo vào hang ổ của riêng ngài, chứ có đem về cho Ma Vương Thành đâu."

Sapphire: “…”

Lâm Lâm: "À phải rồi, từ nay về sau những thứ trong kho báu của Ma Vương Thành không được tùy tiện lấy đi, ví dụ như chậu vàng hay đá sapphire chẳng hạn."

Đôi mắt lấp lánh như đá quý của Sapphire chớp chớp, anh ta chậm rãi nhìn về phía Ma Vương.

Ma Vương cười ha hả hai tiếng, cười đến mức chính hắn cũng thấy hơi xấu hổ: "Đúng vậy, bây giờ đã có quy định rồi... và còn rất nhiều quy định mới nữa."

Khác với tộc Rồng thích tích trữ của cải, cũng có những kẻ chỉ nhìn mặt đã biết ngày phát lương sẽ tiêu sạch.

Eren giơ tay: "Nhưng khi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng cần tiền, chúng tôi phải tự bỏ tiền túi à?"

Lâm Lâm nhắc nhở anh ta về tập tài liệu dày cộp phát cho mỗi người: "Những vấn đề liên quan đến đi công tác có thể xem trong "Quy định quản lý chi phí công tác của Ma Vương Thành (bản thử nghiệm)" và "Quy định quản lý chi phí đào tạo nhân viên Ma Vương Thành" mới ban hành, còn những vấn đề thường ngày là "Quy định quản lý tài chính Ma Vương Thành"."

Eren lơ đãng lật qua lật lại tập sách trên bàn, trông chẳng hiểu gì cả. Anh ta tựa lưng vào ghế nhìn Arthur ngồi bên cạnh: "Anh à, em không biết chữ. Anh đọc giúp em nhé?"

Anh trai cậu là người câm, làm sao đọc được! Sao hai anh em ruột lại nói mấy câu đùa kiểu địa ngục thế này!

""Đào tạo nhân viên" là gì vậy?" cô gái xinh đẹp thanh tao mà Lâm Lâm mới gặp lần đầu lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như con người cô ta.

cô gái khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Trong số tất cả mọi người, Sapphire thuộc tộc Rồng là người đầu tiên nghiên cứu "Quy định quản lý lương thưởng nhân viên", một mục thu hút sự chú ý của anh ta: "Cái gì gọi là đóng góp quan trọng?"

Lâm Lâm: "Ví dụ như đóng góp quan trọng của quý này là ai có thể mang lại nguồn thu ổn định cho Ma Vương Thành?"

Không khí im lặng một chút, rồi những người tham dự đột nhiên trở nên hăng hái phát biểu.

"Lãnh địa của tôi có một khu suối nước nóng có thể phát triển du lịch."

"Buôn bán hải sản."

"Hang ổ của Nữ hoàng Nhện có rất nhiều báu vật."

... Các người không phải đều rất biết kiếm tiền sao! Tại sao công ty này lại có thể thua lỗ hai trăm năm! Trong đó còn có cả một kẻ ăn cướp nữa chứ!

Trong phần sau của cuộc họp, Lâm Lâm hoàn toàn thả lỏng đầu óc, lắng nghe đủ loại kế hoạch xâm chiếm thế giới của đám phản diện này.

Nói sao nhỉ, toàn những phương án đơn giản thô bạo, vài người cộng lại chẳng đủ một bộ não, thật khiến người ta lo lắng cho tương lai của phe phản diện, chẳng trách hai trăm năm trước lại thua thảm hại đến thế.

Lâm Lâm lén ngáp một cái, cố chịu đựng đến khi cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc.

Các cán bộ lần lượt đứng dậy.

Vị trí của Lâm Lâm gần cửa, ai cũng phải đi ngang qua cô.

Lâm Lâm chăm chú sắp xếp biên bản cuộc họp, liệt kê suối nước nóng và buôn bán hàng hóa là những mục tiêu chính khả thi hơn trong kế hoạch.

Đột nhiên có người xoa mạnh lên đầu cô, Lâm Lâm đã có thể chính xác đấm một cú vào bụng kẻ xúc phạm: "Eren, anh muốn chết à!"

Eren kêu ối ối hai tiếng, giơ cái mũ lên chạy nhanh.

Cơn giận của Lâm Lâm vẫn chưa nguôi, ánh mắt hung dữ không đổi, nhìn về phía người cuối cùng còn lại trong phòng họp.

Ánh mắt của Ma Vương rời khỏi nắm đấm của Lâm Lâm, nở nụ cười: "Đánh hắn rồi thì đừng đánh ta nữa nhé."

Lâm Lâm: "Tiện tay thôi mà."