Có ngày, mình sẽ chết vì cái miệng cứng đầu này mất.
Lâm Lâm hiểu rõ bản thân mình. Tôi sai rồi, lần sau vẫn thế thôi.
Việc xuyên không đến một thế giới khác không chỉ mang lại cho Lâm Lâm khả năng bình tĩnh trò chuyện với các sinh vật có sừng và vảy, mà còn có cả tâm lý phản kháng xuất hiện đột ngột và khó hiểu.
Đã xuyên không rồi, ai lại muốn sống quá nhàm chán chứ.
Bản thân Lâm Lâm không phải là người có tinh thần đấu tranh, khi còn ở thế giới con người, cô hoàn toàn sống trong khuôn khổ.
Thời học sinh chăm chỉ và ngoan ngoãn, thời đi làm cần cù nhưng bức bối.
Lâm Lâm đi trên con đường an toàn nhất, thỉnh thoảng cũng dừng lại ngắm nhìn những tâm hồn nổi loạn.
Rồi, không may đến thế giới này, gặp quá nhiều tâm hồn nổi loạn, huyết áp cũng theo đó mà tăng vọt.
Điều tệ hại nhất là, hai anh em ma quái trước mắt lại khiến Lâm Lâm có chút cảm giác quen thuộc.
Tất nhiên không phải ký ức đẹp đẽ gì, mà là một ký ức không mấy tốt đẹp, thời đi học bị bọn côn đồ vô học cướp tiền, bốc lột.
Trường học đáng lẽ phải là nơi yên tĩnh và tuân thủ quy tắc, Lâm Lâm từng bị dồn vào góc tường để đếm trong túi có bao nhiêu đồng. Ban đầu cô định chống cự, nhưng bóng người to lớn hoàn toàn che phủ cô, Lâm Lâm lại rụt rè, ngoan ngoãn lấy tiền ra. Đúng là cảm giác nhỏ bé, yếu đuối và bất lực.
Tình huống hiện tại như thể tái hiện chuyện năm xưa, thậm chí còn tệ hơn, dù sao đối diện cô bây giờ là những sinh vật ma quái đáng sợ thật sự.
Nhưng lần này cô không rụt rè nữa.
Sau khi nói xong lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lâm Lâm rất thận trọng nhìn gã thanh niên trước mặt. Dù anh trai trong hai anh em là người câm, Lâm Lâm vẫn không kiềm chế được việc tập trung chú ý vào hắn.
Anh trai là người chủ đạo trong hai người, Lâm Lâm dễ dàng nhận ra điều này.
Lâm Lâm cảnh giác nhìn hắn.
Gã thanh niên có mí mắt đơn, mí mắt rất mỏng, đôi mắt dài và hẹp, khi nhìn người khác có vẻ hung dữ tự nhiên. Nhưng hiện tại hắn lại tỏ ra ôn hòa.
Chính vì sự ôn hòa không biết khi nào sẽ bị phá vỡ này mới khiến người ta căng thẳng hơn.
Giống như một con thú hoang không đói bụng đang im lặng, thong dong quan sát con mồi. Nhưng bạn không biết khi nào nó sẽ đột ngột nhe nanh vuốt.
Gã thanh niên cao hơn Lâm Lâm rất nhiều, nên cúi đầu nhìn cô, giống như em trai, trong đôi mắt sâu thẳm có thể thấy một tia xanh lam u ám.
Lâm Lâm không muốn thua khí thế, trừng mắt nhìn lại không chớp.
Rồi, gã thanh niên im lặng nhìn về phía em trai, hai người trao đổi ánh mắt đã hoàn thành giao tiếp, thậm chí không cần dùng đến ngôn ngữ ký hiệu mà Lâm Lâm biết.
Gã thanh niên phía sau tiến lên một bước, Lâm Lâm càng thận trọng áp sát gã anh trai trước mặt.
Em trai cười một tiếng, hoàn toàn là bộ mặt phản diện.
Hắn phớt lờ hành động tránh xa của Lâm Lâm, cưỡng ép vuốt một cái lêи đỉиɦ đầu cô như vuốt mèo hoang bên đường, những sợi tóc mềm mại khô ráo lướt qua đầu ngón tay của gã cá voi sát thủ, hắn mở miệng: "Tôi tên là Eren, đây là anh trai tôi Arthur."
Không muốn tự giới thiệu! Không muốn tự giới thiệu trong tình huống này!
Lâm Lâm miễn cưỡng mở miệng: "Tôi tên là Lâm Lâm, là người đã ký kết khế ước với Ma Vương."
Lâm Lâm mang Ma Vương ra làm lá chắn, không ngờ Eren gật đầu rất thoải mái: "Cái này tôi thấy rồi, tôi có mù đâu."
Lâm Lâm hơi mất kiên nhẫn, muốn rời đi: "Vậy tôi đi trước đây, hôm nay tôi được nghỉ."
Eren vui vẻ đồng ý: "Được thôi."
Nhưng không ai trong hai anh em nhường đường.
Trước vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Lâm, Eren lại cưỡng ép vuốt một cái lêи đỉиɦ đầu cô, làm rối kiểu tóc mà Ma Vương đã cẩn thận tết cho.
Eren: "Chậc chậc chậc."
Lâm Lâm: “...”
Tên này có bệnh à.
Như thể không thấy nắm đấm siết chặt của Lâm Lâm, Eren vẫn cười toe toét chìa hai tay về phía cô, hoàn toàn là vẻ mặt đáng ghét của kẻ trêu chọc mèo chó ngoài đường: "Oa, giận rồi giận rồi. Con người giận rồi!"
Lâm Lâm nổi điên.
Dù biết đây là một kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ cấp thấp, nhưng phải nói rằng kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ này rất hiệu quả.
Lâm Lâm tung một cú đấm mạnh vào cằm Eren.
Eren không tránh cú đánh này, hay nói đúng hơn là hắn đầy mong đợi dùng mặt đón nhận cú đấm, đến nỗi khi Lâm Lâm đánh trúng mặt hắn, cô có cảm giác ghê tởm, như thể bàn tay bị bẩn vậy.
Nắm đấm của Lâm Lâm để lại một vết đỏ trên làn da trắng bệch của Eren.
Eren: "Ái chà, bị đánh rồi nè."
Lâm Lâm càng tức giận hơn, muốn tiếp tục đánh hắn, nhưng lại sợ hắn thích bị đánh.
Hắc Tinh Linh bận rộn cả ngày đi từ đầu hành lang bên kia, rõ ràng anh ta đã thấy hành động của Lâm Lâm.
Felix ngạc nhiên nhìn Lâm Lâm: "Lâm?"
Cứu tinh đến rồi! Lâm Lâm đầy mong đợi nhìn về phía Hắc Tinh Linh.
Felix chỉ vào vết nắm đấm hiện lên trên mặt Eren: "Hắn đã làm gì?"
Lâm Lâm: "...”
Một vài chuyện nhỏ.
Lâm Lâm không muốn làʍ t̠ìиɦ hình rối ren hơn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, sự xuất hiện của Hắc Tinh Linh đáng tin cậy đã cho cô hy vọng.
Felix: "Hắn đã làm gì? Tại sao cô lại thưởng cho hắn?"
Lâm Lâm: “...”
Tính nóng nảy của cô lại trỗi dậy.
Lâm Lâm tung hai cú đấm vào mặt Felix.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.