Mặt trời sắp lặn, tốc độ của ngựa chậm dần, xe ngựa đến được thị trấn Tocopilla - nơi gần lãnh địa của loài rồng nhất.
Càng đến gần thành phố càng thấy nhiều xe ngựa khác cùng dừng trên đường, đúng là dáng vẻ của một thành phố phồn thịnh. Lâm Lâm vén tấm rèm cửa sổ xe ngựa lên, thấy một chiếc xe chở đầy rơm lúa mì vàng óng đang song hành cùng mình.
Ánh chiều tà chiếu lên gương mặt mọi người, phía sau đống rơm trên xe có một cậu thiếu niên tóc đỏ đang nằm.
Cậu thiếu niên tóc rối bù ban đầu đang nhìn gã thằn lằn đánh xe, khi Lâm Lâm thò đầu ra ngoài, ánh mắt cậu ta liền chuyển sự chú ý sang người cô.
Cậu thiếu niên ngẩng mặt lên, đôi mắt hơi tròn, nhìn người khác rất thẳng thắn, ánh mắt rõ ràng dừng lại trên mái tóc đen của Lâm Lâm.
Lâm Lâm nhớ ra, một số người cho rằng tóc đen là dấu hiệu của phù thủy, cô đưa tay che đi, nhưng tất nhiên chẳng có tác dụng gì.
Khác với lũ trẻ trong làng, cậu thiếu niên tóc đỏ không hề la hét hay sợ hãi, cậu chỉ nhướng mày, ngồi dậy khỏi đống rơm, thậm chí còn chủ động thò đầu ra như muốn trò chuyện với Lâm Lâm.
Lâm Lâm hơi do dự không biết có nên chào cậu ta không.
"Hạ rèm xuống." Chàng thanh niên rồng phía sau Lâm Lâm lên tiếng.
Lâm Lâm làm theo lời anh, cô quay đầu lại, thấy những vảy rồng vốn có trên cổ Sapphire đã biến mất, làn da anh trắng mịn, dáng vẻ kiêu sa ngạo mạn, như một quý tộc của loài người thực thụ.
"Bọn trẻ ở đây đều rất ranh ma, nếu cô muốn mọi thứ đơn giản thì nên đội mũ vào." Sapphire khuyên.
Lâm Lâm không tranh cãi liệu cậu thiếu niên tóc đỏ kia có ranh ma hay không, nhưng cô cũng biết trong mắt rồng, hầu hết con người đều là dị tộc không đáng tin cậy, giống như phản ứng của Sapphire khi mới gặp cô vậy.
"Hay anh có thể giúp tôi đổi màu tóc không?" Lâm Lâm thấy trò biến vảy của Sapphire khá hay ho.
"Xin lỗi, tôi chỉ kiểm soát được sự phát triển của vảy thôi."
Bảo Thạch Long bình thản nói: "Tôi giỏi phá hủy, chứ không phải mấy phép thuật lừa đảo đó, có lẽ Hắc Tinh Linh sẽ giỏi hơn."
Lâm Lâm cố phân biệt xem Sapphire có đang chê bai Hắc Tinh Linh không. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt bình thản của Sapphire, không nhận ra điều gì.
"Được rồi." Lâm Lâm có vẻ thất vọng, cô lục lọi một góc xe ngựa, cuối cùng chọn một chiếc mũ đen che được gần nửa mặt, rồi cuộn tóc vào trong.
Cô cầm gương soi đi soi lại, dù là bộ đồ đen đắt tiền thường thấy ở Ma Vương Thành, hay chiếc mũ che kín mặt này, đều khiến Lâm Lâm trông có vẻ bí ẩn quyến rũ như một góa phụ vừa mất chồng.
"Trông tôi giống kiểu góa phụ càng ngày càng giàu có thể gϊếŧ chết 8 người chồng cũ ấy." Lâm Lâm tiện tay tô một lớp son đỏ đậm, đưa môi chậm tán đều son trước gương.
Sapphire đã quen với việc Lâm Lâm tự biên tự diễn. Hoặc nói cách khác, cô gái loài người này cũng chẳng quan tâm anh đáp lại thế nào, Lâm Lâm chỉ đơn giản là muốn nói ra mà thôi.
"Tôi nhất định phải nói ra những thứ lung tung ấy. Nếu không, tôi sẽ phát điên mất." Người con gái này từng nghiêm túc nói với anh như vậy.
Thực ra, Sapphire không cho rằng Lâm Lâm là một cô gái nói nhiều, nếu so sánh về độ lải nhải thì Hoàng Kim Long mới là kẻ nói nhiều thực sự, chúng có thể khiến kẻ trộm đến hang ổ của chúng phát điên bằng cách nói liên tục, ngay cả Sapphire cũng là rồng nhưng không bao giờ chủ động trò chuyện với một con Hoàng Kim Long.
Sapphire cho rằng lý do Lâm Lâm sẵn sàng nói ra suy nghĩ trong lòng là vì... cô ấy quá cô đơn, cô ấy là một con người đến từ thế giới khác, khác biệt với Ma Vương Thành không có con người, hoặc với phần lớn con người của thế giới này. Việc bộc lộ cảm xúc ra ngoài là một cách giải tỏa áp lực.
Cô ấy thích cố tình nói những điều người khác không hiểu, tạo ra một kiểu hài hước tự giễu, hành vi này Sapphire đã từng thấy ở Hắc Tinh Linh.
Đôi khi quan điểm khác nhau, gã tinh linh trẻ tuổi đó cũng cố tình nhún vai, mở miệng bằng giọng điệu cà khịa: "Xin lỗi, tôi là một kẻ dị hợm. Ngay cả trong đám Hắc Tinh Linh toàn quái vật, tôi cũng là kẻ quái dị nhất."
Vì vậy, mối quan hệ của hai người họ mới tốt đến thế.
Sapphire hơi nhíu mày, anh không đánh giá về thói quen kết bạn của những kẻ khác cũng là thuộc hạ của Ma Vương Thành, nhưng anh tin rằng Lâm Lâm sẽ sớm biết được sự khác biệt về nhận thức giữa con người và Hắc Tinh Linh lớn đến mức nào.
Xe ngựa chậm lại, đi vào cổng thành.
Trời đã hoàn toàn tối, trong thành phố đã thắp lên từng ngọn đèn.
"Góa phụ giàu có gϊếŧ chết 8 người chồng cũ" đang hăng hái nhảy xuống xe ngựa, duỗi thẳng đôi chân tê cứng.
Lâm Lâm đứng cạnh gã thằn lằn, tò mò ngắm nhìn thành phố náo nhiệt này.
Nói sao nhỉ, hơi thất vọng một chút. Dù sao Lâm Lâm cũng đã từng thấy những tòa nhà chọc trời của xã hội hiện đại, mặc dù thành phố này quả thật đông đúc, đèn đuốc ban đêm cũng rất sáng, nhưng thực ra cũng bình thường thôi.
Thành phố lớn thực sự phải là những con người chen chúc như cá hộp trong tàu điện ngầm chứ. Ồ, được rồi, không có ý phàn nàn thành phố đông người đâu.
Sapphire xuống xe.
Gã thằn lằn lập tức cúi đầu quỳ một gối bên cạnh xe, để vị rồng tôn quý nhẹ nhàng và vững vàng bước xuống xe bằng cách đặt chân lên đầu gối hắn.
Cái thứ này sao lại xuống xe kiểu quý bà độc ác thế! Cứ để tôi đóng vai góa phụ cho!
Lâm Lâm khoanh tay đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào động tác xuống xe thừa thãi ưu nhã của Bảo Thạch Long.
Lúc này, chàng thanh niên đã hoàn toàn không còn vảy, với khuôn mặt người ngẩng lên nhìn Lâm Lâm, đôi mắt xanh lấp lánh như ngọc đã chuyển sang màu xanh nhạt kín đáo hơn.
Sapphire với làn da trắng bệch, dáng vẻ ưu nhã nhìn về phía Lâm Lâm rồi hơi nhíu mày, có vẻ hơi do dự.
Anh ta đang do dự cái gì vậy?
Lâm Lâm không thể không thừa nhận, đàn ông ở Ma Vương Thành đều rất đẹp trai, chỉ là bình thường khi họ có sừng, vảy và răng cưa thì cô vẫn có thể kiềm chế, nhưng một khi những phần phi nhân loại được che giấu đi, cô lại có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của những gương mặt được Thần Bóng Tối phù hộ này.
Cảm ơn vì sự đóng góp của ngài, Thần Bóng Tối. Mặc dù ngài đánh nhau yếu vãi.
Rồi, trong lúc Lâm Lâm còn đang băn khoăn không hiểu vẻ do dự của Sapphire, cô đột nhiên thấy eo mình bị siết chặt, bị một cánh tay lạ khỏe mạnh ôm lấy, lôi vào đám đông.
Trên con đường đông đúc, người qua kẻ lại, ngoài con người và thú nhân, còn có người lùn, người cá, người khổng lồ, người có cánh và nhiều chủng tộc hoàn toàn xa lạ với Lâm Lâm, không khí tràn ngập mùi hương nồng nặc, hỗn tạp của các sinh vật, cùng với mùi nước hoa và rượu, thuốc lá.
Khi Lâm Lâm cảm nhận được mình bị kéo đi, cô đã va phải cánh của một người, như thể đυ.ng phải một tấm chăn lông vũ tự nhiên nhất.
Như cảnh quay chậm trong hiệu ứng đặc biệt.
Lâm Lâm trơ mắt nhìn mình càng lúc càng xa khuôn mặt của chàng thanh niên rồng.
Sapphire há miệng, môi mấp máy, Lâm Lâm đọc được khẩu hình của anh.
"Tôi đi mua chút đồ, lát nữa gặp lại."
Vừa nãy anh chỉ do dự vì cái chuyện vớ vẩn này thôi à! Gặp lại cái đầu anh!
Lâm Lâm biết không thể đặt hy vọng vào những gã đàn ông vô dụng, cô giãy giụa điên cuồng như con thỏ bị đại bàng tóm gọn.
Rồi, một bàn tay lạnh lẽo từ bên cạnh đưa ra.
Còn có một đồng bọn nữa.
Chỉ cần một cử chỉ "suỵt" bằng một ngón tay, miệng Lâm Lâm đã bị khống chế đóng lại. Môi răng không thể mở ra, cô nuốt khan một cái.
Cô nhìn rõ gương mặt ẩn sau mũ trùm.
Làn da đen như mực, mái tóc bạc dài, và thứ mà Felix không có, những đường kẻ màu vàng bằng sơn đặc biệt vắt ngang qua gò má và sống mũi, trông như biểu tượng của một thế lực nào đó.
Lâm Lâm nghĩ, xem ra đúng là quê hương vui vẻ của Hắc Tinh Linh nhỉ.
Tuyển chọn kỹ càng của Hắc Tinh Linh.
Tocopilla quả là một thành phố tốt để làm chuyện xằng bậy.