Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Chương 17

Nhờ có người trong làng đứng ra nói giúp, cảnh sát cũng không muốn làm lớn chuyện, đã đưa ra quyết định ngay tại chỗ, Nhị Mao sẽ được bố mẹ đưa về quản giáo nghiêm khắc, tốt nhất là đưa đi bệnh viện chữa trị, còn ngôi Miếu Thổ Địa bị cháy này thì không có cách nào khác, chỉ có thể để bố mẹ Nhị Mao bồi thường một ngàn đồng, nếu sau này có ai muốn xây lại Miếu Thổ Địa thì số tiền này sẽ được sung công quỹ. Mẹ Nhị Mao cũng đồng ý.

Năm, sáu người trong làng kéo Nhị Mao về nhà, những người còn lại cũng lần lượt giải tán, tôi cũng định rút lui, nhưng đi được nửa đường tôi mới đập tay lên trán, chết rồi, bị chuyện đốt miếu này của Nhị Mao làm rối lên, tôi quên mất việc chính chưa làm, ông nội vẫn chưa được cứu.

"Chú cảnh sát, chú cảnh sát, vừa nãy trong miếu có ai không?" Tôi vội quay lại tìm cảnh sát, mong là ông nội không bị chết cháy trong đó.

"Sao có thể có người được, lúc lửa bùng lên tôi đã vào kiểm tra, không có ai cả, nếu không thì sao chúng tôi tha cho Nhị Mao được." Vị cảnh sát bực bội nói.

Đây đâu phải chuyện đùa, nếu bên trong có người chết cháy thì tính chất sự việc sẽ hoàn toàn khác, sao có thể thả Nhị Mao dễ dàng như thế.

Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, may là ông nội không ở đó, may là không có chuyện gì xảy ra.

Tôi trở về làng, ông nội không có ở Miếu Thổ Địa, việc Nhị Mao đốt miếu cũng thật kỳ lạ, tôi nhất định phải về hỏi Nhị Mao, tại sao cậu ta lại nhanh chân hơn tôi một bước mà đốt miếu.

Khi tôi về đến làng, nhà Nhị Mao đã tụ tập rất đông người, mọi người đều biết Nhị Mao được đưa lên thành phố làm việc, nhưng ai ngờ cậu ấy tự nhiên phát điên, lại còn quay về trấn Thanh Hà đốt Miếu Thổ Địa.

"Anh Lục, chú nói giúp cháu nó một lời đi, rốt cuộc cháu Nhị Mao nhà tôi làm sao, sao lại đột nhiên mất trí như vậy?" Mẹ Nhị Mao gần như quỳ xuống trước mặt ông Lục - Trần Nhất Phát.

"Mẹ Nhị Mao, chị đừng vội, thân thể Nhị Mao không sao, tôi nghi ngờ nó bị trúng tà rồi." Ông Lục mặt mày nhăn nhó đáp.

"Ôi!" Mẹ Nhị Mao nghe vậy thì ngồi phịch xuống đất, lại bắt đầu khóc lóc, trúng tà cũng chính là bị ma ám, đây là chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

"Chị đừng khóc, người vẫn chưa chết mà, chuyện trúng tà này tôi không chữa được, nhưng nhất định sẽ có cách, Phi Dương, cháu đến đúng lúc lắm, ông nội cháu đâu, mau gọi ông qua đây." Trần Nhất Phát lập tức quát mẹ Nhị Mao, nhìn thấy tôi, ông ấy vội vàng nói.

"Ông Lục à, ông nội cháu ra ngoài rồi, có lẽ là đi tìm bạn, cả ngày nay cháu không thấy ông đâu." Tôi vội đáp.

Tôi không dám nói ông nội bị bắt cóc, nếu không chuyện của Miếu Thổ Địa sẽ bị phanh phui mất.

"Sao lại ra ngoài đúng lúc này chứ, cháu có biết ông ấy đi đâu không, mau đi tìm đi." Trần Nhất Phát trừng mắt nói.

"Tìm không ra, cháu tìm cả ngày rồi, nhưng chuyện của Nhị Mao không cần lo, cháu có thể chữa được, mấy cái mẹo ông nội dạy, cháu đều biết cả." Tôi vội đáp.

Thật ra mấy cái mẹo của ông nội, tôi cũng học được kha khá, từ nhỏ tôi đã theo ông chạy vặt khắp nơi, mấy năm trước ông còn định để tôi nối nghiệp, trở thành thầy phong thủy nữa, chỉ là tôi không hứng thú nên mới đi học lái máy xúc.

"Cháu thật sự chữa được?" Trần Nhất Phát có phần không tin.

"Thật mà, mọi người ra ngoài trước đi, để cháu thử." Tôi vỗ ngực nói, đúng lúc tôi muốn hỏi chuyện của Nhị Mao, đây là cơ hội tốt.

Trần Nhất Phát nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, đành để tôi thử, ông ấy lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài.

Lúc này, Nhị Mao đã bị trói trên giường, cũng không quậy nữa, chỉ có đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi đi đến bên cạnh cậu ấy, khẽ gọi một tiếng: "Nhị Mao, Nhị Mao, cậu nghe thấy không?"

Nhị Mao đột nhiên quay đầu nhìn khiến tôi giật bắn mình.

"Gâu gâu gâu."