Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Chương 16

Nhìn thấy mảnh giấy để lại trên tủ đầu giường, tôi gần như phát điên. Ông nội bị bắt cóc rồi, chúng dám bắt cóc ông nội của tôi.

Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng, tôi chỉ muốn lập tức tìm đến chúng mà liều mạng.

"Miếu Thổ Địa, Miếu Thổ Địa phải không, mày không để tao yên, tao cũng không để mày yên, tao liều mạng với mày!" Tôi hét lên một tiếng, xé nát mảnh giấy thành từng mảnh vụn.

Tôi đã không còn gì để mất, chúng dám bắt cóc ông nội tôi, vậy thì tôi sẽ liều mạng với chúng, chẳng phải chỉ là một cái Miếu Thổ Địa bỏ đi thôi sao, hôm nay tôi sẽ đốt sạch nó, để xem chúng còn dám vênh váo thế nào.

Nói là làm, tôi còn chẳng thèm chờ đến tối, tìm ngay một chai nước rỗng, rút đầy một chai xăng từ xe máy trong nhà, ngoài cây rìu nhỏ trong tay, tôi còn tìm thêm một con dao làm bếp, dùng giấy báo gói lại rồi giấu trong người.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi ra khỏi nhà, Đại Hoàng cũng chạy theo sau.

Nhưng tôi vẫn chưa đến Miếu Thổ Địa thì đã thấy một cột khói đen bốc lên từ hướng đó, tôi lập tức giật mình, lẽ nào có người đã nhanh chân hơn tôi? Nhưng ai lại rảnh rỗi mà đi đốt Miếu Thổ Địa chứ?

Tôi nhanh chóng chạy đến, chẳng mấy chốc đã thấy trước Miếu Thổ Địa đứng đầy người, ngôi miếu đang bốc cháy dữ dội.

"Đốt đi, đốt đi, hay lắm, ha ha, đốt, đốt nữa đi!"

Tôi chen vào đám đông, thấy một người đang vung vẩy một cây củi cháy, vừa nhảy nhót vừa múa may, người đó lại chính là Nhị Mao.

Thấy Nhị Mao đang đốt miếu, tôi ngớ cả người. Sao Nhị Mao lại đi đốt miếu, hơn nữa nhìn trạng thái của cậu ấy, rõ ràng không phải là người bình thường, cứ như bị dở hơi vậy.

Trong đám đông có hai người là cảnh sát, một người trẻ tuổi thấy vậy thì xông lên, đá bay cây củi cháy trong tay Nhị Mao rồi đè cậu ấy xuống đất.

"Mọi người ơi, giúp dập lửa với, đừng để cháy lan ra trường học bên cạnh." Một cảnh sát khác gọi mọi người dập lửa.

Mọi người lao vào hỗ trợ, xung quanh cũng có người mang xô nước, chậu nước ra. Miếu Thổ Địa bỏ hoang này cháy thì cũng chẳng sao, nhưng bên cạnh miếu lại là trường tiểu học của thị trấn, nếu để cháy lan ra trường học thì hậu quả không thể lường được, con cái mười làng tám xã xung quanh đều không có chỗ đi học nữa.

Người đông sức lớn, chỉ trong mười mấy phút, ngọn lửa đã được khống chế, Miếu Thổ Địa cũng đã cháy rụi gần hết, vốn dĩ đã bỏ hoang hơn chục năm nay, giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.

"Đưa kẻ phóng hỏa về đồn." Vị cảnh sát vung tay ra lệnh đưa Nhị Mao đi.

"Khoan đã, chú cảnh sát, đây là Nhị Mao, người cùng làng với cháu, chú thấy đó, đầu óc cậu ấy không bình thường, chú so đo với người điên làm gì, hay là gọi bố mẹ cậu ấy đến đi." Tôi vội ngăn cảnh sát lại.

Dù tôi không biết vì sao Nhị Mao lại đốt Miếu Thổ Địa, nhưng điều đó cũng giúp tôi được việc nên tôi phải giúp cậu ấy.

Nghe tôi nói, cảnh sát cũng có phần khó xử, họ đã biết tình trạng của Nhị Mao từ lâu, rõ ràng là tinh thần không ổn định, họ cũng hiểu bệnh thần kinh là như thế nào.

Trong đám đông có không ít người quen biết Nhị Mao, tuy không hiểu sao cậu ấy lại phát điên, nhưng cũng có người đứng ra nói giúp, thậm chí có người gọi điện cho bố mẹ Nhị Mao.

Chỉ trong chốc lát, bố mẹ Nhị Mao và nhiều người trong làng đã kéo đến, mẹ Nhị Mao vừa nhìn thấy con mình thì lập tức gào khóc ầm ĩ.

"Thằng khốn nạn này, không đi làm đàng hoàng lại đến đây đốt miếu làm gì, tôi đã làm tội tình gì để chịu cảnh này, tôi thà chết quách đi cho xong."

Mẹ Nhị Mao ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi đầm đìa khóc lóc.

Lúc này, trưởng làng cũng đứng ra nói giúp, dù chưa rõ tại sao Nhị Mao lại phát điên, nhưng dù sao cũng là người cùng làng, phải giúp đỡ nhau, điều quan trọng nhất là, đây là một ngôi Miếu Thổ Địa bỏ hoang, không phải tài sản riêng của ai, nên xử lý việc này cũng đơn giản hơn nhiều.