Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Chương 18

Con Đại Hoàng gầm gừ nhe răng với Nhị Mao rồi sủa liên tục, muốn lao đến cắn người, tôi vội giữ nó lại, không để nó xông lên.

"Nhị Mao, Nhị Mao, cậu thấy ông nội anh không, ai bảo cậu đốt miếu vậy?" Tôi lại hỏi.

"Ma, ma, làng Ma, đừng đến đó, mau chạy đi, mau chạy đi."

"Gì cơ, cậu nói gì, anh nghe không rõ."

Nhị Mao đột nhiên hét điên cuồng, nhưng tôi lại không nghe rõ, làng Ma gì chứ, chưa nghe bao giờ.

"Chạy đi, mau chạy đi, chạy đi."

Nhị Mao tiếp tục gào thét, chẳng mấy chốc đã bắt đầu sùi bọt mép, cả người co giật, làm tôi giật thót cả mình, Nhị Mao vốn đâu có bị bệnh động kinh.

Nhưng tôi cũng không dám chậm trễ, vội vàng cầm lấy cái chăn trên giường nhét vào miệng cậu ấy, tôi biết người bị động kinh có thể tự cắn đứt lưỡi.

Nhị Mao co giật chưa đến một phút, hai mắt trắng dã rồi ngất đi, khiến tôi sững sờ, giờ tôi phải làm gì đây, còn chưa kịp bắt đầu chữa trị mà.

Cửa phòng Nhị Mao bật mở, ông Lục - Trần Nhất Phát bước vào, vừa vào đã hỏi tôi chữa trị thế nào rồi, sao Nhị Mao lại bắt đầu lên cơn.

Tôi lúng túng không nói nên lời, sắc mặt ông Lục càng lúc càng khó coi, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi.

Nhưng ngay lúc đó, từ phía sau lại vang lên tiếng của Nhị Mao: “Cái gì thế này, ai trói mình lên giường vậy, hả, ông Lục, Trần Phi Dương, sao hai người lại ở trong phòng em?”

Nhị Mao đột ngột phát điên rồi đột nhiên bình thường trở lại, đúng là chuyện không thể tin nổi. Mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này.

Nhưng ngay khi Nhị Mao vừa tỉnh lại thì cả nhà cậu ấy lập tức ồn ào. Bố mẹ Nhị Mao sớm đã đứng chờ ngoài cửa từ lâu, vừa nghe thấy tiếng của Nhị Mao họ liền lao vào, ôm chầm lấy cậu ấy mà khóc nức nở, khiến Nhị Mao ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người dân trong làng cũng kéo đến xem náo nhiệt, không ít người tò mò hỏi sao tôi có thể chữa trị được cho Nhị Mao, sao mà thần kỳ như vậy, tôi vừa bước vào chưa được ba đến năm phút mà Nhị Mao đã trở lại bình thường.

Tôi sao có thể giải thích rõ ràng được đây? Thậm chí tôi còn chưa kịp bắt đầu chữa trị nữa mà, chỉ đành phải ngập ngừng cho qua chuyện rồi gọi chó vàng theo, vội vã rời khỏi đó càng nhanh càng tốt. Còn về chuyện của Nhị Mao, cứ tạm thời gác lại chưa gấp.

Về đến nhà, tôi lại lục lọi tìm kiếm khắp nơi, mong có phép màu sẽ xảy ra, rằng ông nội đã trở về. Nhưng tất nhiên, điều kỳ diệu đó đã không xảy ra.

Tôi tự nấu cơm cho chó vàng ăn, bản thân tôi cũng đã no nê, thấy thời gian đã xấp xỉ nên tôi định tìm Nhị Mao để hỏi thêm chi tiết.

Nhưng tôi còn chưa kịp đi thì Nhị Mao đã đến trước cửa tìm tôi, trên tay còn cầm theo đồ gì đó: Một chai rượu, hai cân thịt, và một túi trứng gà - đây là kiểu quà để cảm ơn của người dân trong làng.

"Anh Phi Dương, em đã nghe nói hết mọi chuyện rồi, em bị trúng tà, là anh cứu em, cảm ơn anh Phi Dương đã cứu mạng." Nhị Mao kính cẩn nói với tôi.

"Đừng, đừng nói vậy, đều là việc nên làm cả thôi, dù sao chúng ta cũng là người cùng làng, lại còn là bạn học mà." Mặt tôi hơi đỏ vì thật ra Nhị Mao đâu phải do tôi cứu.

"Anh Phi Dương, em còn một thắc mắc muốn hỏi anh, anh nói xem em bị ma ám thì thôi đi, nhưng sao em lại muốn đi đốt Miếu Thổ Địa ở trấn Thanh Hà?" Nhị Mao lại hỏi.

"Anh làm sao biết được, anh cũng đang muốn hỏi cậu đây, rốt cuộc thì cậu đã đi đâu, có phải cậu đã lên núi không?" Tôi lập tức hỏi lại.

Tôi thật sự muốn hỏi câu hỏi này, Nhị Mao bình thường rất khỏe mạnh sao đột nhiên lại bị ma ám. Trong làng cũng từng xảy ra những chuyện tương tự chuyện này, thường thì do lên núi chơi và gặp phải thứ gì không sạch sẽ nên mới bị như vậy.

"Không mà, em vẫn đang làm việc bình thường ở thành phố thì sao mà lên núi được. À, em nhớ rồi, hình như em có nhìn thấy Hồng Dao ở thành phố." Nhị Mao vừa nói vừa vỗ đầu mình, kêu lên kinh ngạc.