Quý Phi Mảnh Mai Có Thuật Đọc Tâm

Chương 38

Ngu Sở Đại không nhìn thấy mặt hắn, chỉ cảm thấy hơi thở ở cổ nóng ẩm, mỗi lần hắn hít vào thở ra đều khiến tâm trạng nàng bị ảnh hưởng.

Nàng rất căng thẳng, sợ hắn bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nàng một cái.

Nhưng mà... tính cách của Ngu Sở Đại quyết định rằng tâm trạng căng thẳng của nàng sẽ không kéo dài được bao lâu.

Sau khi Cao Long Khải hít thở hơn mười lần, suy nghĩ của nàng đã chuyển từ "Cứu mạng, Cao Long Khải phát điên muốn ăn thịt người" sang "Muốn cắn thì cắn nhanh, đừng có đùa giỡn thức ăn", rồi đến cuối cùng, hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có chút... buồn ngủ.

Buồn ngủ, không trách nàng được.

Đầu tiên, hôm nay nàng làm việc mệt mỏi, hoảng sợ, rất hao tâm tổn trí, mà lúc này cơ thể của Cao Long Khải rất nóng, nóng hơn người thường.

Điều này có nghĩa là, hắn ôm nàng như vậy khiến nàng rất ấm áp.

Trong tẩm cung không có than củi, chăn lại mỏng, nàng đã lạnh cả một đêm, còn Cao Long Khải tương đương với một lò sưởi hình người, nhiệt độ lại vừa phải, còn liên tục tỏa nhiệt, tất cả đều đến rất đúng lúc.

Điểm trừ duy nhất là hơi nặng, nhưng so với cái lạnh thì khuyết điểm này chẳng là gì cả.

Cắn cũng không cắn, cứ giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích, không biết còn phải bao lâu nữa... Ngu Sở Đại khẽ ngáp một cái, rồi kéo chăn bên cạnh, thô lỗ che lấy mình.

Tốt lắm, ấm hơn rồi.

* * * * * *

Đợi đến khi Cao Long Khải tỉnh táo lại, trong phòng chỉ còn tiếng gió.

Hắn chống người dậy, thấy Ngu Sở Đại bên dưới nhắm chặt mắt, không nhúc nhích.

Chết rồi sao?

Trong lúc mơ hồ, hắn đã gϊếŧ nàng?

Hắn đưa ngón tay ra dò hơi thở của Ngu Sở Đại.

Vẫn còn thở, xem ra chỉ là ngất đi. Không đúng, hơi thở này không phải là ngất xỉu, mà giống như... ngủ rồi.

Cao Long Khải lại thử mạch, xác định một lần nữa, đúng là ngủ rồi.

... Trong tình huống này, nàng thế mà còn có thể ngủ được?

Vừa rồi, hắn đúng là phát bệnh.

Khi phát bệnh, đầu hắn đau như búa bổ, toàn thân như máu sôi, từng tấc da thịt đều đau như muốn xé toạc ra.

Từ nhỏ hắn đã có thiên phú dị bẩm, học một biết mười, sức khỏe hơn người, võ nghệ cao cường nhưng khi hắn phát bệnh, tất cả những ưu điểm này đều trở nên đáng sợ.

Trong cơn đau đớn tột cùng, hủy diệt trở thành ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn, đằng này hắn còn sở hữu sức mạnh và địa vị như vậy. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu đỏ sẽ khiến hắn hưng phấn, mà khi hưng phấn, cơn đau thể xác như thể giảm bớt.

Những năm gần đây, bệnh phát ngày càng thường xuyên, triệu chứng cũng ngày càng dữ dội. Trước kia thái y còn có thể dùng châm cứu và thuốc để làm dịu và ức chế, mười ngày nửa tháng mới phát tác một lần, bây giờ những biện pháp này dần dần không còn hiệu quả, tối nay mới cách lần phát bệnh trước của hắn có ba bốn ngày.

Vừa rồi, hắn đã động sát tâm.

Chỉ là trước một giây cắn mạnh xuống, hắn ngửi thấy một mùi hương thanh lạnh. Giống như không khí trong tuyết trắng xóa vào buổi sáng sớm sau một đêm tuyết rơi, trong trẻo lạnh lẽo đến cực điểm.

Điều này đã dập tắt cơn nóng bức dai dẳng trong cơ thể hắn, khiến đầu óc hắn tỉnh táo trở lại trong chốc lát.

Đáng tiếc là có tạp chất.

Mùi hương hoa hồng dung tục che lấp mùi hương thoang thoảng của nàng, phải hít sâu và ngửi chậm mới có thể tìm ra dấu vết.

Cao Long Khải chống đầu bằng một tay, đầu ngón tay lướt qua vết răng trên cổ nàng. Hắn đã bóp cổ rất nhiều người, nhưng không có cổ ai lạnh như nàng.