Song, nàng chưa kịp giả chết triệt để thì cổ tay đột nhiên đau nhói, cả người bị kéo mạnh xuống giường.
Chỉ trong chớp mắt, hai cổ tay của nàng đã bị Cao Long Khải dùng một tay giữ chặt đè lêи đỉиɦ đầu, đầu gối cũng bị hắn dùng một đầu gối đè chặt, hoàn toàn không thể cử động.
Cả người giống như con cá trên thớt.
Kẻ cầm dao Cao Long Khải đang ở trên.
Mái tóc dài đen như mực phủ lên người nàng, lướt qua mặt, có chút ngứa ngáy.
Ngu Sở Đại ngửa mặt nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn, những tia máu đỏ tươi nhanh chóng lan ra, đặc biệt là trán và thái dương, gân xanh nổi lên, đôi môi đỏ thẫm thường ngày lúc này càng thêm tươi tắn, như thể vừa hút máu xong.
Hình dạng đáng sợ như ác quỷ.
Chỉ ngồi lên người hắn một chút thôi mà, không cần phải tức giận như vậy chứ!
Nàng lập tức bày tỏ thái độ, nhận lỗi trôi chảy như nước: "Bệ hạ đều là lỗi của ta, là ta không nên vô lại, người đại lượng đừng chấp nhặt với ta..."
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, nàng không cố chấp, huống chi Cao Long Khải căn bản không phải người bình thường, đúng sai trắng đen càng không quan trọng, chỉ cầu xin hắn thấy thái độ tốt của nàng mà tha cho nàng.
Nhưng Cao Long Khải vẫn không để ý, vẻ mặt không hề dịu đi, ngược lại còn có xu hướng ngày càng dữ dội hơn.
Nàng nhớ lại, ngày đầu đến Bắc Chiêu Quốc, lúc đó trên điện, hắn cũng có dáng vẻ như vậy.
Lúc đó thái giám hét gì ấy nhỉ?
Phát bệnh, đúng rồi, dáng vẻ này của hắn chắc chắn là cái gọi là phát bệnh.
Ngu Sở Đại thấy không ổn, nói: "Bệ hạ, người mau buông ta ra, ta đi gọi thái y... xì a..."
Lời còn chưa dứt, cổ nàng nóng lên, bị Cao Long Khải cắn một cái.
Mẹ kiếp, đau quá!
Ngươi là chó à?
"Đừng động... im lặng."
Giọng nói của Cao Long Khải vốn đã trầm thấp, lúc này mở miệng, đặc biệt khàn khàn. Hai người cách nhau rất gần, giọng nói của hắn như dọc theo cổ chui vào cơ thể nàng, giống như cát sỏi thô ráp.
Hắn buông cổ tay Ngu Sở Đại, từ từ hạ xuống, tay đặt ở cằm nàng rồi giữ chặt. Một tay khác thì ôm lấy eo nàng, không cho nàng cử động.
Ngu Sở Đại cũng không dám cử động.
Răng hắn vẫn để ở cổ nàng, mạch đập dưới răng nanh đang đập.
Nếu cắn một cái, trúng động mạch, máu của nàng có thể bắn cao ba thước.
Cao Long Khải đột nhiên bật cười: "Ngươi đã từng xem dã thú săn mồi chưa? Giống như thế này... giống như chúng ta bây giờ."
Trong đầu Ngu Sở Đại bỗng hiện lên con hổ đen trong vườn thú.
Rắc một cái, cắn đứt cổ con nai.
Cứu mạng, không ai nói với nàng rằng Cao Long Khải còn có sở thích ăn thịt người này.
Chẳng lẽ trước đây những phi tần hầu hạ hắn cũng bị hắn cắn chết như vậy sao? Bởi vậy mà cả cung không có mấy phi tần có địa vị cao, hóa ra đều là hầu hạ một lần.
Ngu Sở Đại muốn khóc không ra nước mắt, buổi chiều còn mừng vì được Cao Long Khải cứu mạng, hóa ra hắn không phải cứu nàng, mà là tự mình cướp lương thực từ miệng hổ.
Trong một ngày mà nàng hoảng sợ quá nhiều, trái tim nhỏ bé của nàng đập thình thịch. Con nai nhỏ trong vườn thú đã bị cho hổ ăn, thì con nai nhỏ đang nhảy loạn trong lòng nàng cũng sắp bị Cao Long Khải dọa đến ngừng đập.
Cao Long Khải như thể đã đấu với cổ nàng.
Hắn đã buông răng ra nhưng môi vẫn dán vào chỗ đó, giống như một miếng sắt nung đỏ. Hắn nằm trên cổ nàng, thở dốc.