Hắn bỗng nảy sinh sự tò mò.
Máu của Ngu Sở Đại cũng sẽ lạnh sao? Không giống hắn, trong mạch máu như có ngọn lửa bất diệt, ngày đêm thiêu đốt cơ thể hắn.
Muốn thỏa mãn sự tò mò rất đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng rạch mở mạch máu đang đập của nàng... Ánh mắt Cao Long Khải một lần nữa trở nên đỏ ngầu, cảm giác hưng phấn quen thuộc lại chiếm lấy đầu óc hắn.
Đột nhiên, eo hắn lạnh toát.
Ngu Sở Đại ôm lấy hắn, còn áp sát vào.
Nàng ngủ rất ngon, đột nhiên thấy lạnh lên liền theo bản năng mà cọ xát vào nguồn nhiệt, ôm lấy hắn vẫn chưa đủ, còn kéo tay Cao Long Khải áp lên bụng mình, như vậy ngay cả bụng dưới đang bị hành kinh cũng ấm lên, thoải mái hơn.
Hơi thở nàng lại đều đều, thân thể không nhúc nhích, ngủ ngon hơn.
Cao Long Khải: "..."
Cả người Ngu Sở Đại giống như một tảng băng lớn, lúc này nằm gọn trong lòng Cao Long Khải, lại vô tình làm dịu cơn đau trên làn da nóng rát của hắn.
Cao Long Khải nhận ra, liền trực tiếp xé bỏ lớp áo trong suốt của Ngu Sở Đại, rồi ôm lấy nàng.
Hiệu quả kỳ diệu.
Nàng ở gần, mùi hương thoang thoảng quanh mũi.
Từ lần phát bệnh trước đến giờ hắn chưa từng ngủ, lúc này cơn đau thuyên giảm, cơ thể mệt mỏi đến cực độ lập tức bị cơn buồn ngủ nồng đậm nhấn chìm.
Khi Ngu Sở Đại mở mắt, trong tẩm cung ánh nắng rực rỡ, chỉ mình nàng nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi.
Cổ đau quá, nàng giơ tay lên sờ, sờ đến vết răng, ồ đúng rồi, tối qua ác long phát bệnh cắn nàng, sau đó nàng ngủ thϊếp đi, không biết gì nữa.
Nàng cúi đầu nhìn, trên người đắp chăn dày.
Nhưng, lớp áo trong suốt bên ngoài của nàng bị cởi ra ném xuống chân giường, trên người chỉ mặc mỗi áo yếm, dây đằng sau còn bị tuột xiêu vẹo, chỉ treo hờ trên cổ, che cũng chẳng che được gì.
Chẳng lẽ Cao Long Khải nhân lúc nàng ngủ mà cởϊ qυầи áo ra ngủ với nàng?
Không thể nào, sao nàng không có cảm giác gì hết?
Nàng vén chăn ra xem, trên giường sạch sẽ, không có một chút vết máu nào. Nếu hắn thật sự làm gì, nàng đang trong thời kỳ kinh nguyệt, chắc chắn sẽ máu chảy đầm đìa.
Nói thật, tối qua bầu không khí đã đến mức đó, Cao Long Khải vậy mà chỉ cắn nàng một cái... Hắn quả nhiên không phải người thường.
Đàn ông bình thường đối với phụ nữ là ham muốn, còn bệ hạ của chúng ta thì khác, hắn là du͙© vọиɠ.
Dù là nam nữ cô đơn, lửa gần rơm thì hắn cũng có thể một lòng hướng đến đồ ăn, đúng là hắn.
Ngu Sở Đại vươn vai, tinh thần sảng khoái, phải nói tối qua ngủ rất ngon.
Từ nhỏ nàng đã sợ lạnh, ở nhà phụ mẫu chiều chuộng chăm sóc tận tình, trên giường toàn là chăn lông vũ dày, khi đến Bắc Chiêu Quốc thì không được hưởng đãi ngộ này, vì vậy nàng ngủ không được ngon.
Còn Cao Long Khải thì toàn thân ấm áp, vừa khéo nàng không đọc được tâm tư hắn, cả đêm ngủ vừa ấm áp vừa yên tĩnh.
Nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Ngu Sở Đại nhảy xuống giường, cung nữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu, sau đó đưa về Hợp Hoan Uyển.
Kiệu của nàng vừa hạ xuống, Hợp Hoan Uyển đã có người đến.
Xa xa nhìn thấy Bích Phương ma ma với khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, đi về phía nàng.
Trong lòng Ngu Sở Đại như đánh trống, nàng nhìn thấy vị ma ma này liền nhớ đến nữ tiên sinh dạy học được gia đình mời về khi nàng còn nhỏ, thần sắc giống nhau, ngữ khí giống nhau, đọc tâm cũng không đọc ra được lời hay ý đẹp gì.