Sư Tỷ Nổi Điên Quậy Đục Nước Toàn Tu Chân Giới

Chương 14

Mộ Hàn Miên với sắc mặt thản nhiên, thu lại bàn tay, đứng nghiêng người, liếc nhìn Tạ Khuynh và Dụ Nhiễm Nhiễm, giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu. “Các ngươi đến đây làm gì?”

Dụ Nhiễm Nhiễm: “!!!”

Dung mạo người này dễ nhận ra quá đi, Tạ Khuynh bình tĩnh giải thích: “Dạo trước đã đắc tội nhiều, hôm nay đệ tử đến bồi tội.”

Mộ Hàn Miên nhìn một lượt từ trên xuống dưới bộ dạng của nàng, ánh mắt lướt qua mặt nàng, tựa như nhớ ra điều gì: “Ta nhận ra ngươi, đồ đệ của lão quỷ Phong Hưu.”

Tạ Khuynh không cho rằng sư tôn nhà mình sẽ có danh tiếng tốt đẹp gì, nhìn tấm biển “Kiếm tu và chó không được vào” kia là rõ rồi.

Quả nhiên, Mộ Hàn Miên ưu nhã đảo tròng mắt, phủi tay áo đi vào sau màn nước.

Tạ Khuynh bĩu môi, kéo theo Dụ Nhiễm Nhiễm vẫn còn ngây ngốc đi vào.



“Tổng cộng ba trăm bảy mươi hai gốc, hư hại năm mươi sáu gốc, ta tính theo giá thị trường, bồi thường cho ngài sáu mươi viên trung phẩm linh thạch.”

Mộ Hàn Miên nhìn đống cỏ cây hỏng chất thành núi, rơi vào trầm mặc, với tư cách một nhân vật đại thần, thật không nỡ nhìn thẳng.

Gã dời mắt đi, nhìn sang Tạ Khuynh, nghiêm túc nói: “Thương lượng một chút, ta đưa cho ngươi một viên thượng phẩm linh thạch, ngươi đem đống cỏ nát hoa héo này đi.”

Tạ Khuynh: “?”

Dụ Nhiễm Nhiễm mở to mắt không hiểu: “Đây chẳng phải bài tập cuối kỳ của đệ tử dược tu sao?”

Mộ Hàn Miên lại đảo mắt: “Ai muốn chấm bài tập?”

Tạ Khuynh ngay lập tức tỏ lòng kính phục đối với Mộ Hàn Miên, nàng lập tức đồng ý: “Thành giao!”

Một viên thượng phẩm linh thạch đủ để nàng ăn uống thoải mái nửa năm, một giao dịch vẹn cả đôi đường thế này không có lý do để từ chối.

Nhìn đống cỏ đáng ghét biến mất, Mộ Hàn Miên dễ chịu hẳn, cười ôn hòa nói: “Ngay từ nhỏ ta đã nhìn trúng ngươi.”

Tạ Khuynh cũng cười nói: “Ta đã sớm mến mộ ngài rồi.”

Trong động phủ ánh sáng mờ ảo, Mộ Tiên Sư và Tạ sư tỷ như hai con buôn, Dụ Nhiễm Nhiễm – đóa hoa trắng tinh khiết đứng một bên á khẩu không biết nói gì.

“Có chuyện này ta muốn thỉnh giáo ngài một chút.” Tạ Khuynh nghiêm mặt nói.

Mộ Hàn Miên khoanh tay nhìn nàng, dáng vẻ nhàn nhã: “Chuyện lớn không giúp, chuyện nhỏ đừng làm phiền, ngươi nói thử xem.”

Ngài hài hước thật đó.

Mộ Hàn Miên cô độc giữa thế gian, không phụ thuộc vào bất kỳ ai, tìm gã có lẽ là lựa chọn an toàn nhất.

“Ngài xem qua thân thể của ta trước rồi hãy nói.”

Mộ Hàn Miên giật mình lùi lại, nhíu chặt mày: “Sao ngươi giống sư tôn ngươi vậy? Ta không phải người như thế đâu!”

Tạ Khuynh: “...” Mẹ kiếp, đầu óc của đóa hoa dược tu này đúng là toàn suy nghĩ bậy bạ.

Tạ Khuynh bất lực nhìn chằm chằm Mộ Hàn Miên: “Ngài nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn ngài xem tình trạng cơ thể của ta, chứ cái thân ngài có bao nhiêu thịt cũng chẳng đủ nhét kẽ răng ta đâu.”

Mộ Hàn Miên: “Ngươi cũng hung hãn phết nhỉ.”

Tạ Khuynh cười nhạt, quay sang nói với Dụ Nhiễm Nhiễm: “Ra ngoài đừng có nói lung tung.”

Dù là lời đối thoại giữa nàng và Mộ Hàn Miên hay những chuyện tiếp theo, đều không thể truyền ra ngoài.

Tạ Khuynh mơ mơ hồ hồ xuyên sách tới đây, thân thể khác thường, nếu như làm lớn chuyện sẽ rất khó xử lý.

Dụ Nhiễm Nhiễm gật đầu mạnh: “Sư tỷ cứ yên tâm mà bay, sư muội sẽ mãi mãi ở bên cạnh!”