Nghe nói dược tu của Thanh Nhàn Sơn có chỗ đứng nhất định trong toàn bộ giới tu chân, trong mắt Dụ Nhiễm Nhiễm lóe lên sự phấn khích.
“Bọn họ có phải rất lợi hại không?”
Tạ Khuynh nhớ lại những ngày bọn họ bị đám trộm dược hành hạ, nàng thật khó mà tán dương nổi thực lực của những đệ tử này, nàng nói: “Lợi hại thì chỉ có hai người, một là Phù Liễu trưởng lão tự hạ độc đến giờ vẫn chưa tỉnh, hai là Mộ tiên sư - một mỹ nhân không muốn thăng chức.”
Phù Liễu trưởng lão nổi danh khi còn rất trẻ, chỉ bằng sức lực của mình mà thúc đẩy sự phát triển của ngành dược ở Thanh Nhàn Sơn, những linh thảo ông ấy trồng không có giá nào mua được.
Đã từng có lần Phong Hưu và Bạch Lan dở trò khóc lóc, giở cả ba mươi sáu kế chỉ để xin Phù Liễu ban cho hai gốc linh thảo.
Mộ tiên sư là một thiên tài dược tu có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tuy còn trẻ nhưng trình độ lại rất cao, các tiên môn đều thi nhau lôi kéo hắn, vậy mà hắn chỉ muốn làm cá mặn.
Ba đại dược tu trong giới tu chân, Thanh Nhàn Sơn chiếm hai, đây cũng coi như là chút ít mặt mũi của bổn môn.
Dụ Nhiễm Nhiễm sững người, ngơ ngác theo Tạ Khuynh đi vào sâu trong sơn cốc.
Càng đi sâu vào trong, bóng người càng thưa thớt.
Các nàng dừng lại trước một thác nước, hai tay chống nạnh đứng một bên, chẳng có dáng vẻ gì là người tử tế.
Tạ Khuynh giật giật khóe miệng, nhìn tấm biển gỗ phía trước thác nước, khóe môi nàng run rẩy.
—— Kiếm tu và chó không được vào.
Dụ Nhiễm Nhiễm thành thật nói: “Sư tỷ, mắng tỷ kìa.”
“...”
Nàng đương nhiên nhìn ra, rốt cuộc là danh tiếng của kiếm tu đã kém đến mức nào đây?
Tạ Khuynh phàn nàn vài câu, sau đó thản nhiên lờ đi tấm biển gỗ kia, vẻ mặt đàng hoàng như không: “Ta còn chẳng có kiếm, ai biết ta là kiếm tu? Tiểu sư muội, phá đường hộ ta!”
Dòng nước thác chảy xiết như vậy, nếu muốn vào trong nhất định phải dùng pháp thuật, bản thân Tạ Khuynh không biết, chỉ có thể nhờ Dụ Nhiễm Nhiễm ra tay.
Dụ Nhiễm Nhiễm – người vừa bái sư hai canh giờ trước, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Nàng ấy ngây ngô chỉ chỉ vào chính mình.
—— Là ta sao?
Tạ Khuynh vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp: “Muội không thử thì làm sao biết tiềm lực của mình lớn đến đâu? Đây chính là bài học nhập môn đầu tiên của sư tỷ dạy muội, đi đi sư muội!”
Nhìn vào khuôn mặt của Tạ Khuynh, Dụ Nhiễm Nhiễm tự thôi miên chính mình, chắc chắn là Tạ sư tỷ làm vậy có lý do của nàng.
Thiếu nữ ngây ngô hít sâu một hơi, vào thế, bắt đầu vận khí, linh khí hội tụ quanh nàng ấy, Dụ Nhiễm Nhiễm cảm nhận được một luồng tín niệm chưa từng có, nàng ấy đẩy ra một chưởng, hét lớn: “Ha!”
Chưởng phong xuyên qua màn nước, tạo ra một lối vào, xung quanh dòng nước chảy xiết bỗng chậm lại, ánh sáng dịu dàng hạ xuống, linh vận nghiêng ngả như đang nghênh đón.
Dụ Nhiễm Nhiễm há hốc mồm kinh ngạc, bị Tạ Khuynh kéo lại như gà con.