“Tiểu Giang Giang, ta nghĩ giữa chúng ta có chút mờ ám rồi.” Tạ Khuynh cảm nhận sự biến hóa của cơ thể, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực độ.
Giang Chấp mím môi: tỷ im miệng đi.
Điên rồi! Thật sự là điên rồi!
Cố Tu Ngôn không kiềm chế nổi nữa, hắn không giữ được bộ mặt lạnh lùng, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Tạ Khuynh: “Tạ sư muội, muội có biết mình đang làm cái gì không?”
Tạ Khuynh lười nhác ợ một tiếng, liếc nhìn Cố Tu Ngôn: “Có giỏi thì cắn ta đi?”
Cố Tu Ngôn tức muốn bốc khói, toàn là hạng người gì đây!
Chỉ cần Cố Tu Ngôn không thoải mái, là Giang Chấp sẽ vui vẻ, cậu xoa cổ tay, khẽ nhếch môi cười.
“Thấp thấp kì chỉ, nhiên nhiên chi tinh.” Tạ Khuynh thảnh thơi nhìn Dụ Nhiễm Nhiễm đang hành lễ bái sư, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cố Tiểu Giang, hôm nay trọng điểm ở kia kìa~”
Trên Vân Đài, phong cảnh vô hạn. Dụ Nhiễm Nhiễm khoác trên người y phục đệ tử thân truyền, hành ba cái bái lạy với Vân Quyển trưởng lão, vạn đạo linh khí bừng tỉnh, thiên mệnh độ hóa thân này.
Tạ Khuynh dịu dàng mỉm cười, trong lòng thầm nói, không hổ danh là nữ chính, có chút hào quang.
Chỉ thấy Dụ Nhiễm Nhiễm xoay người, thiên tư bất phàm, vừa bước đi đã giẫm phải tà áo quá dài, không kịp trở tay mà ngã nhào.
Vân Quyển trưởng lão sợ đến rớt cả mắt, đây là đại lễ của tông môn đấy, đồ nhi đừng phá mà!
Giang Chấp bình tĩnh nhìn: “Trọng điểm là vấp ngã sao?”
“Không tệ đến thế đâu…” Tạ Khuynh bất đắc dĩ.
Trọng điểm là, thiên tài nữ tử của Thanh Nhàn Sơn các ngươi đã xuất hiện.
Mười năm sau, đại hội tiên môn, cái tên Dụ Nhiễm Nhiễm sẽ gây chấn động toàn bộ tu chân giới.
Tạ Khuynh nắm trong tay kịch bản mà chẳng mảy may rung động, nàng nghe thấy Bạch Lan nói rằng đại hội tiên môn sẽ được đẩy lên trước, tổ chức vào năm sau, các đệ tử thân truyền hãy chuẩn bị cho tốt.
Tạ Khuynh: “?!!” Trong lòng nàng dậy sóng! Chuẩn bị cái gì, chuẩn bị lên nộp mạng sao?
Bạch Lan đặc biệt liếc nhìn Tạ Khuynh một cái, mỉm cười nói: “Đây là do Phong Hưu trưởng lão tranh thủ được đó.”
Tạ Khuynh: Biến đi, nàng muốn gϊếŧ sư phụ luôn rồi!
*
U Giản sơn cốc trên Thanh Nhàn Sơn chính là nơi tụ tập của đệ tử chuyên tu về y dược, nồng độ linh khí trong đó có thể coi là độc nhất vô nhị, bước chân vào đây sẽ lập tức cảm nhận được sự thanh tịnh và thư giãn.
Tạ Khuynh vòng qua những nhánh liễu rủ, đập vào mắt nàng là một dòng suối xanh biếc, xung quanh phủ đầy các loại hoa cỏ, điểm xuyết vô cùng thanh nhã.
Những căn nhà gỗ được xây dựng rải rác, xung quanh quấn quanh bởi những dây leo và hoa dại, tạo nên một phong cách riêng biệt.
Các đệ tử dược tu đi lại lác đác, có người thì không quan tâm, có người thì liếc mắt nhìn Tạ Khuynh và Dụ Nhiễm Nhiễm – hai người ngoại tông.
“Sư tỷ, sao họ cứ nhìn chúng ta mãi vậy?” Dụ Nhiễm Nhiễm nắm lấy vạt áo của Tạ Khuynh, chớp chớp mắt, hôm qua nàng ấy đã đồng ý giúp Tạ Khuynh bồi thường số dược thảo bị hư hại.
Tạ Khuynh dẫn Dụ Nhiễm Nhiễm bước tiếp, giẫm lên bãi cỏ leo lên một sườn dốc nhỏ, thái độ hòa nhã: “Dù sao chúng ta cũng là người ngoài, ở đây toàn là đệ tử dược tu.”