Sư Tỷ Nổi Điên Quậy Đục Nước Toàn Tu Chân Giới

Chương 11

Người trong tông môn kính sợ Cố Tu Ngôn hơn là tôn kính, hắn cao xa không thể với tới, rất ít ai chủ động bắt chuyện. Mà nếu có thì toàn là lời vô ích.

Cố Tu Ngôn thản nhiên liếc nhìn Tạ Khuynh một cái, không chút cảm xúc giải thích: “Phó chưởng môn bế quan ngủ, sư thúc Phong Hưu trốn nợ sẵn tiện đi du sơn ngoạn thủy, sư bá Phù Liễu tự đầu độc mình, còn tiểu sư thúc thì không biết lêu lổng ở đâu, xưa nay đều chẳng tìm thấy người.”

Nghe thế nào cũng thấy không đáng tin? Tạ Khuynh mắt lờ đờ nhìn Cố Tu Ngôn, cảm thấy Thanh Nhàn Sơn này chẳng có mấy ai bình thường.

Cố Tu Ngôn nhìn lên chỗ ngồi của Hoa Tàn trưởng lão, mặt không đổi sắc nói: “Hoa Tàn sư thúc vốn định xin nghỉ để đi làm đẹp, sư tôn lấy cắt giảm lương ra uy hϊếp nên bà ấy mới chịu đến.”

Tạ Khuynh: Đúng là hết thuốc chữa.

Nàng đột nhiên cảm thấy Bạch Lan mang dáng vẻ của một ông lão sống trong tổ trống, thật khổ cho ông ấy.

Tạ Khuynh cảm thán: “Sư bá thuần khiết, online cô quạnh~”

Cố Tu Ngôn im lặng nhìn nàng: “...?”

Hắn cảm giác vị sư muội này dạo gần đây dường như bị điên rồi, cực kỳ không bình thường.

Đúng lúc đó, Giang Chấp bước vào, lễ bái sư vừa vặn bắt đầu.

Tạ Khuynh và Cố Tu Ngôn đồng loạt nhìn lướt qua Giang Chấp, thầm nghĩ “Bắt thẻ chấm công” đệ chơi đến mức thành thạo rồi.

Vì ký ức chẳng mấy tốt đẹp của ngày hôm qua, Tạ Khuynh khẽ dịch người sang bên cạnh Cố Tu Ngôn, tránh xa Giang Chấp – nhân vật nguy hiểm này.

Giang Chấp nhìn thấu tất cả, nhếch môi cười: “Tạ sư tỷ, như vậy là mất lịch sự đấy.”

“...”

Tạ Khuynh lãnh đạm đáp: “Sư đệ, thịt ta khô lắm.”

Ý bảo, đừng ăn ta.

Giang Chấp không hiểu, nhíu mày nhìn Tạ Khuynh: “Cố Tu Ngôn có thể vỗ béo tỷ sao?”

Cố Tu Ngôn: “...?” Không thể.

Tạ Khuynh bĩu môi: “Thực ra thì sư tỷ của đệ đây, chẳng còn sống được bao lâu nữa, kiếp này ta không có nguyện vọng gì, chỉ muốn nếm thử máu của bán ma xem có vị gì thôi.”

Cuối câu nàng còn chép miệng, trông rất ra dáng.

Giang Chấp mắt tối lại, nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, bất chợt cười lạnh một tiếng, nghiêm túc kéo ống tay áo lên, dùng tay rạch một đường nơi cổ tay cho máu chảy ra.

Tạ Khuynh: what are you doing?

Một giọt máu đỏ sẫm tròn xoe nổi lên ở cổ tay Giang Chấp, cậu đưa tay đến trước mặt Tạ Khuynh, nhướng mày nói: “Nếm thử đi.”

Lễ bái sư của tông môn vẫn đang tiến hành, vài vị đệ tử thân truyền này hành xử có hơi lố rồi, Cố Tu Ngôn trầm giọng cảnh cáo: “Giang Chấp, đừng điên nữa.”

Giang Chấp không buồn phản bác, chỉ thấy mất hứng. Cậu vừa định thu tay lại thì Tạ Khuynh bất ngờ giữ chặt cánh tay cậu, từ từ hút lấy giọt máu ấy.

Giang Chấp ngẩn người, đưa ánh mắt hỏi Cố Tu Ngôn: Ai mới điên đây?

Cố Tu Ngôn cũng sững sờ, không biết phải nói gì.

Không ai dám chắc Tạ Khuynh uống xong giọt máu này xong liệu có xảy ra chuyện hay không.

Hai sư huynh đệ họ mở rộng tầm mắt.

Tạ Khuynh buông tay Giang Chấp ra, liếʍ môi một cái, thong thả mà bình tĩnh.

Chỉ có thể nói, rất bổ.

Ma huyết mang theo khí tức âm u bá đạo, hòa tan trong cơ thể nàng, làm dâng trào khí thế, cảm giác như bị thiêu đốt và châm chích, nhưng lại giúp hoạt huyết thông kinh.