Thập Niên Ấy, Chúng Ta Đã Yêu

Chương 17

Sau khi dự án khu nghỉ dưỡng hoàn thành, Tinh Anh và Tuấn Dương trở về Thượng Hải. Không còn bóng dáng của Marc, không còn những cơn ghen tuông vô cớ, họ có thể tập trung vào việc xây dựng tình yêu và sự nghiệp của mình.

Thượng Hải đón họ trở về bằng những con phố tấp nập, những tòa nhà cao chọc trời và nhịp sống hối hả, ồn ào. Thế nhưng, giữa dòng chảy cuộc sống vội vã ấy, Tinh Anh và Tuấn Dương lại tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc bên nhau.

Họ dành nhiều thời gian để ở bên nhau, cùng nhau khám phá những góc phố quen thuộc, cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon, cùng nhau đi xem phim, nghe nhạc. Tuấn Dương luôn quan tâm, chăm sóc Tinh Anh tận tình, khiến cô cảm nhận được tình yêu chân thành của anh.

Công việc của cả hai cũng diễn ra rất thuận lợi. Tinh Anh ngày càng khẳng định được tên tuổi của mình trong làng thời trang Thượng Hải. Tuấn Dương cũng trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng, được nhiều chủ đầu tư tin tưởng và giao cho những dự án quan trọng.

Tuy nhiên, giữa những gam màu tươi sáng ấy, vẫn còn đó một nốt trầm nhẹ. An Nhiên vẫn chưa thể hoàn toàn vượt qua nỗi đau tình yêu đơn phương. Cô vẫn giữ khoảng cách với Tinh Anh và Tuấn Dương, tránh gặp họ quá thường xuyên. Mỗi lần gặp nhau, cô đều cố gắng che giấu nỗi buồn trong lòng, nhưng Tinh Anh vẫn nhận ra sự cô đơn và khổ tâm của cô bạn thân.

Tinh Anh muốn an ủi, muốn chia sẻ với An Nhiên, nhưng cô không biết phải làm thế nào. Cô hiểu rằng, chỉ có thời gian mới có thể chữa lành vết thương trong trái tim An Nhiên.

Một buổi tối, khi Tinh Anh và Tuấn Dương đang dạo bước bên bờ sông Hoàng Phố, Tuấn Dương bất ngờ dừng lại, anh quay sang cô, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu và nghiêm túc.

"Tinh Anh, lấy anh nhé?"

Lời cầu hôn bất ngờ của anh khiến Tinh Anh sững sờ. Cô nhìn anh, trong đôi mắt đen láy của anh, cô nhìn thấy tất cả tình yêu và mong mỏi của anh dành cho cô.

"Tuấn Dương..." Tinh Anh ngập ngừng, cô không biết nên trả lời như thế nào.

"Anh biết, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện, nhưng anh tin rằng, tình yêu của chúng ta đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách." Tuấn Dương nói, giọng anh trầm ấm và tha thiết. "Hãy cho anh cơ hội được chăm sóc em, được bảo vệ em suốt đời, được không em?"

Tinh Anh nhìn anh, nước mắt cô lăn dài trên má. Lần này, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.

"Em đồng ý, Tuấn Dương." Cô nói, giọng cô run rẩy vì xúc động.

Tuấn Dương mỉm cười, anh ôm chầm lấy cô, hôn lên môi cô một nụ hôn nồng nàn. Pháo hoa bất ngờ bừng sáng trên bầu trời đêm Thượng Hải, như muốn chúc phúc cho tình yêu của họ.

Tin tức về đám cưới của Tinh Anh và Tuấn Dương nhanh chóng lan truyền trong giới bạn bè và đồng nghiệp. Mọi người đều vui mừng cho họ, chúc phúc cho họ có được một tình yêu đẹp và một cuộc sống hạnh phúc.

Đám cưới được tổ chức tại một khách sạn sang trọng bên bờ sông Hoàng Phố. Không gian tiệc cưới được trang trí lộng lẫy với hoa tươi và ánh nến lung linh. Cô dâu Tinh Anh xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, chú rể Tuấn Dương lịch lãm trong bộ vest đen sang trọng. Họ trao nhau nhẫn cưới, trao nhau nụ hôn nồng nàn giữa sự chứng kiến và chúc phúc của gia đình, bạn bè và đồng nghiệp.

Giữa không gian tiệc cưới sang trọng bên bờ sông Hoàng Phố, tiếng nhạc du dương vang lên, hoà cùng tiếng cười nói rôm rả của khách mời. Tinh Anh đứng bên Tuấn Dương, tay trong tay, nhận những lời chúc phúc ấm áp. Cô dâu trong chiếc váy trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy lại là một nỗi băn khoăn khó tả.

An Nhiên đứng giữa đám đông, nâng ly rượu chúc mừng hai người bạn. Nụ cười trên môi cô nhạt nhòa, như một bông hoa cúc dại mong manh giữa vườn hồng khoe sắc. Chứng kiến người mình thầm yêu tay trong tay với bạn thân, nỗi đau trong lòng cô như muốn bùng nổ, nhưng cô chỉ biết cắn chặt môi, nuốt ngược nỗi đắng cay vào trong.

"Cậu hạnh phúc là mình vui rồi, Tinh Anh à." An Nhiên thầm nghĩ, ánh mắt cô chứa chan nỗi buồn.

Sau đám cưới, cuộc sống của Tinh Anh như bước sang một trang mới. Cô và Tuấn Dương dọn về sống chung trong căn hộ ấm cúng ven sông. Mỗi sáng thức dậy, cô đều nhìn thấy nụ cười hiền lành của anh, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm. Buổi tối, họ cùng nhau nấu bữa tối, xem phim, chia sẻ những câu chuyện trong ngày. Hạnh phúc giản đơn mà ấm áp len lỏi vào từng khoảnh khắc cuộc sống.

Rồi niềm vui nhân đôi đến khi Tinh Anh phát hiện mình mang thai. Tuấn Dương vui mừng đến mức nói không nên lời, anh chăm sóc cô tận tình, chu đáo hơn bao giờ hết. Họ cùng nhau chọn tên cho con, cùng nhau trang trí phòng cho em bé, và mỗi tối, Tuấn Dương đều áp tai vào bụng Tinh Anh, thầm thì nói chuyện với đứa con chưa chào đời.

Nhưng giữa những ngày tháng hạnh phúc ấy, số phận lại trêu ngươi. Trong một lần khám thai định kỳ, bác sĩ phát hiện Tinh Anh có một khối u trong não. Nó đã phát triển âm thầm trong một thời gian dài, và giờ đây, nó đang đe dọa đến tính mạng của cô và cả đứa con trong bụng.

Tin sét đánh như kéo Tinh Anh rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng. Cô ôm mặt khóc nức nở, hình ảnh đứa con bé bỏng chưa thành hình và khuôn mặt lo lắng của Tuấn Dương xoay vần trong tâm trí. Cô phải đối mặt với một lựa chọn quá khó khăn: phẫu thuật để bảo vệ mạng sống của chính mình, nhưng sẽ mất đi đứa con, hay giữ lại con nhưng liều lĩnh với chính mạng sống của mình?