Tuấn Dương ôm chặt lấy Tinh Anh, như thể sợ rằng cô sẽ biến mất khỏi vòng tay anh bất cứ lúc nào. Anh hối hận vì đã để lòng ghen tuông mù quáng chi phối lý trí, khiến anh nói ra những lời tổn thương cô. Giờ đây, nhìn thấy nỗi đau trong ánh mắt cô, anh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.
“Tinh Anh, anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi.” Tuấn Dương lặp lại, giọng anh khàn đặc. “Anh biết mình sai rồi. Hãy cho anh một cơ hội để sửa sai, được không em?”
Tinh Anh vẫn im lặng, cô không đẩy anh ra, cũng không đáp lại cái ôm của anh. Nước mắt cô vẫn lăn dài trên má, nhưng không phải là những giọt nước mắt tức giận, mà là những giọt nước mắt của sự thất vọng và đau lòng. Cô không biết mình có nên tin anh một lần nữa hay không. Vết thương mà anh gây ra quá sâu đậm, khiến niềm tin của cô vào anh đã bị lung lay.
Thấy cô không phản ứng, Tuấn Dương càng thêm lo lắng. Anh buông cô ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Tinh Anh, hãy nhìn anh. Anh biết anh đã sai, anh đã ghen tuông vô cớ và không tin tưởng em. Nhưng anh yêu em, anh yêu em hơn bất cứ điều gì trên đời này. Hãy cho anh một cơ hội để chứng minh tình yêu của anh, được không em?”
Ánh mắt chân thành của anh khiến Tinh Anh cảm động. Cô nhìn thấy trong đôi mắt ấy sự hối hận, sự lo lắng và tình yêu chan chứa. Phải chăng, cô nên cho anh một cơ hội? Có lẽ, tất cả chúng ta đều xứng đáng có được một cơ hội để sửa sai.
"Tuấn Dương..." Tinh Anh khẽ nói, giọng cô run rẩy. "Em... em không biết nữa."
"Anh hiểu, anh sẽ không ép em." Tuấn Dương nói, giọng anh nhẹ nhàng. "Anh sẽ chứng minh cho em thấy tình yêu của anh bằng hành động."
Những ngày tiếp theo, Tuấn Dương cố gắng hết sức để lấy lại niềm tin của Tinh Anh. Anh không còn ghen tuông vô cớ, không còn kiểm soát cô nữa. Anh luôn tôn trọng quyết định của cô, luôn ở bên cạnh cô khi cô cần, và luôn cố gắng để khiến cô vui vẻ.
Anh thường xuyên đưa cô đi chơi, đi ăn những món cô thích, mua tặng cô những món quà nhỏ xinh. Anh cũng dành nhiều thời gian để lắng nghe cô chia sẻ về công việc, về cuộc sống, về những băn khoăn và lo lắng của cô.
Dần dần, Tinh Anh cảm nhận được sự chân thành trong tình yêu của Tuấn Dương. Vết thương trong lòng cô dần nguôi ngoai, niềm tin của cô vào anh cũng dần được khôi phục.
Tuy nhiên, bóng đen của quá khứ vẫn còn đó. Marc vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuổi Tinh Anh. Anh ta vẫn thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, với hy vọng mong manh rằng cô sẽ thay đổi quyết định.
Công việc xây dựng khu nghỉ dưỡng gần như hoàn thành. Tuấn Dương và đội ngũ kiến trúc của anh đã nỗ lực không ngừng nghỉ trong suốt thời gian qua để đảm bảo dự án được hoàn thành đúng tiến độ và chất lượng. Tinh Anh cũng đã hoàn thành bộ sưu tập trang phục cho nhân viên và khách hàng của khu nghỉ dưỡng. Những thiết kế của cô được đánh giá cao về tính thẩm mỹ và sự tinh tế.
Tuy nhiên, bầu không khí giữa ba người - Tinh Anh, Tuấn Dương và Marc - vẫn căng thẳng. Marc vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuổi Tinh Anh, dù cho cô đã nhiều lần từ chối anh ta một cách khéo léo. Sự kiên trì của anh ta khiến Tuấn Dương càng thêm ghen tuông và bất an.
Một buổi tối, khi mọi người đang tụ tập bên bờ biển để ăn tối và chúc mừng cho sự thành công của dự án, Marc đã kéo Tinh Anh ra một góc vắng để nói chuyện riêng.
"Tinh Anh, anh biết em đang hạnh phúc bên Tuấn Dương. Nhưng anh không thể nào từ bỏ em được." Marc nói, giọng anh ta trầm lắng và đau đớn. "Hãy cho anh một cơ hội nữa, Tinh Anh. Hãy quay lại Paris với anh. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu."
Tinh Anh lắc đầu, cô nhìn Marc với ánh mắt thương cảm.
"Marc, em xin lỗi. Em không thể làm điều đó. Em yêu Tuấn Dương, và em đã chọn ở lại Thượng Hải vì anh ấy."
"Nhưng em có chắc là em sẽ hạnh phúc bên anh ta không?" Marc hỏi, giọng anh ta tràn đầy sự lo lắng. "Anh ấy ghen tuông, ích kỷ và không tin tưởng em. Anh ta sẽ không bao giờ mang lại hạnh phúc cho em được."
"Đó là chuyện của em, Marc. Em tin vào lựa chọn của mình." Tinh Anh nói, giọng cô kiên định.
Marc im lặng một lúc, như đang cố gắng tiếp nhận sự thật phũ phàng. Cuối cùng, anh ta thở dài, ánh mắt buồn bã.
"Anh hiểu rồi, Tinh Anh. Chúc em hạnh phúc."
Anh ta quay người bỏ đi, bóng dáng cô đơn dưới ánh đèn vàng vọt của bãi biển. Tinh Anh nhìn theo anh ta, trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa. Dù cô đã chọn Tuấn Dương, nhưng cô vẫn không thể nào quên được khoảng thời gian đẹp đẽ ở Paris bên cạnh Marc.
Ngày hôm sau, Marc rời khỏi bãi biển, quay trở về Paris. Trước khi đi, anh ta đã gửi cho Tinh Anh một bức thư tạm biệt. Trong thư, anh ta chúc cô hạnh phúc và hy vọng cô sẽ không bao giờ hối hận vì quyết định của mình.
Tinh Anh đọc thư của Marc, nước mắt cô lăn dài trên má. Cô biết, Marc yêu cô thật lòng, và cô sẽ luôn trân trọng tình cảm ấy, dù cho họ không thể đến được với nhau.
Sự ra đi của Marc khiến cho mối quan hệ của Tinh Anh và Tuấn Dương dễ chịu hơn. Tuy nhiên, giữa họ vẫn còn đó những vết rạn nứt chưa thể hàn gắn. Tuấn Dương vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Tinh Anh, và anh vẫn luôn lo lắng rằng cô sẽ lại rời xa anh một lần nữa.