Cơ thể Tinh Anh ấm áp trong vòng tay của Tuấn Dương như xoa dịu phần nào những cơn giông bão trong lòng anh. Anh hít hà hương thơm quen thuộc từ mái tóc cô, cố gắng xua tan những ý nghĩ tiêu cực đang lởn vởn trong đầu. Anh muốn tin cô, nhưng sự ghen tuông như con quái vật đang gặm nhấm lý trí anh, khiến anh không thể nào bình tĩnh được.
"Tinh Anh, anh yêu em rất nhiều." Tuấn Dương nói, giọng anh khàn đặc. "Anh không thể chịu đựng được việc mất em."
"Em biết, Tuấn Dương. Em cũng yêu anh." Tinh Anh nói, cô nâng gương mặt nhìn anh, ánh mắt chân thành. "Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa."
Tuấn Dương cúi xuống, hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Anh cố gắng xua tan những bất an trong lòng, nhưng hình ảnh Tinh Anh và Marc cười nói vui vẻ trong bữa tiệc vẫn ám ảnh anh.
Những ngày tiếp theo, bầu không khí giữa Tinh Anh và Tuấn Dương trở nên nặng nề. Sự ghen tuông của Tuấn Dương như một bức tường vô hình ngăn cách họ. Anh trở nên ít nói, hay cáu kỉnh và thường xuyên kiểm soát cô. Anh thường hỏi cô về Marc, về công việc của cô với anh ta, và thậm chí còn xem trộm tin nhắn của cô.
Tinh Anh cảm thấy mệt mỏi và bức bối với sự kiểm soát quá mức của Tuấn Dương. Cô hiểu anh đang lo lắng và ghen tuông, nhưng cô cũng cần không gian riêng và sự tin tưởng từ anh.
Một buổi tối, khi Tinh Anh đang chuẩn bị đi ngủ, Tuấn Dương đột nhiên hỏi:
"Ngày mai, em có hẹn gặp Marc không?"
"Không, em không có hẹn gặp anh ấy." Tinh Anh đáp, cô hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của anh.
Tuấn Dương nhìn cô, ánh mắt anh đầy vẻ nghi ngờ.
"Thật sao? Anh vừa thấy em nhắn tin với ai đó."
Tinh Anh cảm thấy bực mình. Cô không thích cách anh kiểm soát cô như thế này.
"Đó là chuyện riêng của em. Anh không có quyền can thiệp."
"Nhưng anh là bạn trai của em, anh có quyền biết em đang nói chuyện với ai." Tuấn Dương nói, giọng anh căng thẳng.
"Anh đang ghen tuông vô cớ đấy, Tuấn Dương." Tinh Anh nói, cô cố gắng kiềm chế sự bực tức của mình. "Em đã nói với anh rồi, em chỉ yêu mình anh thôi."
"Anh không tin em." Tuấn Dương nói, ánh mắt anh lạnh lùng. "Anh nghĩ em vẫn còn tình cảm với anh ta."
"Anh vô lý quá!" Tinh Anh bực mình quát lên. "Em không thể chịu đựng được sự nghi ngờ vô cớ của anh nữa. Nếu anh không tin em, thì chúng ta chia tay."
Nói xong, cô quay người bỏ đi, bỏ lại Tuấn Dương đứng đó với khuôn mặt đầy vẻ bàng hoàng và đau khổ.
Tinh Anh không biết mình đã đi đâu, cô cứ thế đi lang thang trên bãi biển, nước mắt lăn dài trên má. Cô cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng. Cô đã cố gắng hết sức để bảo vệ tình yêu của mình, nhưng dường như tất cả đều vô ích.
Tuấn Dương đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Tinh Anh xa dần trong bóng tối. Lời nói chia tay của cô vang vọng trong đầu anh như tiếng sét. Anh đã đi quá xa, đã để cho sự ghen tuông mù quáng chi phối lý trí, khiến anh phạm phải sai lầm không thể tha thứ.
Anh muốn chạy theo cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn nói với cô rằng anh sai rồi, nhưng đôi chân anh như bị đóng đinh xuống đất. Anh sợ, sợ rằng sự hiện diện của anh lúc này chỉ khiến cô thêm tổn thương.
Nỗi đau đớn và hối hận tràn ngập trong lòng Tuấn Dương. Anh cúi gằm mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Giọt nước mắt muộn màng lăn dài trên gò má anh, nhưng cũng không thể xoa dịu nỗi day dứt trong tim. Anh đã đánh mất cô, đánh mất người con gái mà anh yêu thương nhất, vì sự ích kỷ và thiếu tin tưởng của chính mình.
Tinh Anh chạy thẳng ra bãi biển, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi. Gió biển mát lạnh thổi vào mặt, nhưng không thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô. Cô cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội và tuyệt vọng.
Cô đã cố gắng rất nhiều để bảo vệ tình yêu này, cô đã từ bỏ cuộc sống sung túc ở Paris, đã đối mặt với những sóng gió cuộc đời để quay trở về bên anh. Vậy mà, anh lại không tin cô, lại nghi ngờ cô, lại làm tổn thương cô.
Cô ngồi thụp xuống bãi cát, ôm mặt khóc nức nở. Tiếng sóng vỗ ào ạt như tiếng lòng cô lúc này, đầy bão táp và tuyệt vọng.
Sáng hôm sau, Tinh Anh thức dậy với đôi mắt sưng húp và trái tim tan nát. Cô quyết định rời khỏi bãi biển, trở về Thượng Hải. Cô không muốn gặp lại Tuấn Dương nữa, ít nhất là lúc này.
Cô gọi điện cho An Nhiên, giọng cô khàn đặc:
"An Nhiên, cậu đến đón mình được không? Mình muốn trở về Thượng Hải."
An Nhiên không hỏi hàn gì thêm, cô nhanh chóng lái xe đến bãi biển đón Tinh Anh. Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt sưng húp của cô bạn thân, An Nhiên hiểu rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. Tuy nhiên, cô không hỏi gì cả, cô chỉ lặng lẽ ôm Tinh Anh vào lòng, truyền cho cô sự ấm áp và an ủi.
Trên đường trở về Thượng Hải, Tinh Anh kể cho An Nhiên nghe mọi chuyện. An Nhiên lắng nghe trong im lặng, cô hiểu cảm giác của Tinh Anh lúc này. Cô từng trải qua nỗi đau tình yêu đơn phương, cô biết rằng đó là một nỗi đau khủng khϊếp như thế nào.
Khi về đến Thượng Hải, Tuấn Dương đã đợi sẵn ở căn hộ của Tinh Anh. Khuôn mặt anh hốc hác và mệt mỏi. Anh đã suốt đêm qua không ngủ, anh lo lắng cho cô, hối hận về những lời nói và hành động của mình.
Nhìn thấy Tinh Anh, anh vội vàng chạy đến, ôm chầm lấy cô.
"Tinh Anh, anh xin lỗi. Anh sai rồi. Hãy tha thứ cho anh." Anh nói, giọng anh run rẩy.
Tinh Anh đứng im trong vòng tay anh, cô không nói gì. Nước mắt cô lại tuôn rơi. Cô không biết mình có nên tha thứ cho anh hay không. Nỗi đau và sự thất vọng vẫn còn đó, như một vết thương chưa thể lành lại.