Thập Niên Ấy, Chúng Ta Đã Yêu

Chương 14

Công việc xây dựng khu nghỉ dưỡng tiến triển thuận lợi. Để kỷ niệm giai đoạn hoàn thành phần thô của công trình, chủ đầu tư quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ bên bờ biển dành cho tất cả những người tham gia dự án.

Bữa tiệc được tổ chức vào một buổi tối đẹp trời. Bầu trời đêm đầy sao, gió biển mát rượi thổi vào từ đại dương, tạo nên một bầu không khí lãng mạn và thoải mái. Những chiếc đèn l*иg được treo khắp nơi, chiếu sáng không gian tiệc lung linh, huyền ảo. Tiếng nhạc du dương vang lên, khiến cho không khí thêm phần sôi động.

Mọi người đều xuất hiện trong bữa tiệc với vẻ mặt rạng rỡ và hào hứng. Họ cùng nhau nâng ly chúc mừng cho sự thành công của dự án, cùng nhau trò chuyện, cười đùa và thưởng thức những món ăn ngon.

Tinh Anh và Tuấn Dương cũng có mặt trong bữa tiệc. Tinh Anh diện một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc cô buộc cao, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp rạng rỡ. Tuấn Dương mặc một bộ vest đen lịch lãm, trông anh vừa nam tính, vừa cuốn hút. Họ luôn ở bên cạnh nhau, ánh mắt họ dành cho nhau đầy vẻ yêu thương và hạnh phúc.

Marc cũng tham gia bữa tiệc. Anh ta diện một bộ vest xám sang trọng, trông anh ta vẫn rất lịch lãm và phong độ. Tuy nhiên, ánh mắt anh ta luôn hướng về phía Tinh Anh, ẩn chứa một nỗi buồn và sự tiếc nuối khó giấu.

Trong suốt bữa tiệc, Marc cố gắng tìm cơ hội để tiếp cận Tinh Anh, nhưng Tuấn Dương luôn ở bên cạnh cô, như một "vệ sĩ" âm thầm bảo vệ cô khỏi những ánh mắt tò mò của người khác. Sự ghen tuông của Tuấn Dương khiến anh trở nên nhạy cảm hơn thường lệ. Anh để ý từng ánh mắt, từng cử chỉ của Marc dành cho Tinh Anh, và điều đó khiến anh cảm thấy bực bội và khó chịu.

Có lúc, khi Tinh Anh đang trò chuyện với một vài đồng nghiệp, Marc tiến lại gần, nâng ly chúc mừng cô. Tuấn Dương ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cô, ánh mắt anh nhìn Marc đầy vẻ cảnh cáo.

"Chúc mừng em, Tinh Anh. Chúc dự án của em sẽ thành công rực rỡ." Marc nói, giọng anh ta ôn tồn.

"Cảm ơn anh, Marc." Tinh Anh đáp lại một cách lịch sự.

Tuấn Dương đứng bên cạnh cô, im lặng nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Marc. Sự hiện diện của anh như một lời tuyên bố chủ quyền, nhắc nhở Marc rằng, Tinh Anh là của anh.

Marc cảm nhận được sự thù địch từ Tuấn Dương, nhưng anh ta không hề e sợ. Anh ta mỉm cười, ánh mắt anh ta nhìn Tinh Anh đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Anh hy vọng, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau trong tương lai, Tinh Anh." Marc nói, rồi anh ta quay người bỏ đi.

Tuấn Dương nhìn theo bóng dáng của Marc, ánh mắt anh lạnh lùng. Anh biết, Marc sẽ không dễ dàng từ bỏ. Và anh cũng sẽ không để anh ta có cơ hội cướp mất Tinh Anh khỏi tay anh.

Sự căng thẳng giữa Tuấn Dương và Marc bao trùm lên bầu không khí của bữa tiệc, và Tinh Anh cảm nhận rõ điều đó. Cô thấy mệt mỏi và bế tắc khi lại một lần nữa bị đặt giữa hai người đàn ông này. Dù đã rõ ràng từ chối Marc và khẳng định tình yêu với Tuấn Dương, nhưng sự kiên trì của Marc và lòng ghen tuông của Tuấn Dương khiến cô cảm thấy áp lực và khó xử.

Sau bữa tiệc, trên đường trở về phòng, Tuấn Dương vẫn im lặng. Tinh Anh cảm nhận được sự giận dỗi của anh, nhưng cô không biết phải nói gì để xoa dịu anh. Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói:

"Tuấn Dương, anh đang giận em sao?"

Tuấn Dương không nhìn cô, anh vẫn im lặng. Sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn bất kỳ lời nói nào. Tinh Anh cảm thấy lo lắng.

"Tuấn Dương, anh nói gì đi chứ! Đừng im lặng như vậy." Cô nói, giọng cô run rẩy.

Cuối cùng, Tuấn Dương cũng lên tiếng, nhưng giọng anh lạnh lùng:

"Em muốn anh nói gì? Muốn anh khen em khéo léo ứng xử với Marc sao? Hay muốn anh cảm ơn anh ta vì đã giới thiệu dự án này cho anh?"

Lời nói của anh như những mũi dao đâm vào tim Tinh Anh. Cô đau đớn và tủi thân.

"Tuấn Dương, anh đang nói gì vậy? Em đã làm gì sai chứ?"

"Em không làm gì sai cả. Chỉ là anh không thể chịu đựng được việc nhìn thấy em bên cạnh anh ta." Tuấn Dương nói, giọng anh đầy vẻ ghen tuông.

"Nhưng em đã nói rõ với anh ấy rồi, chuyện giữa chúng em đã là quá khứ. Bây giờ, người em yêu là anh." Tinh Anh nói, giọng cô tràn đầy sự thuyết phục.

"Anh biết, nhưng anh vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình." Tuấn Dương nói, ánh mắt anh đầy vẻ đau khổ. "Anh sợ... sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ lại rời xa anh như em đã từng rời xa anh ấy."

Lời nói của anh khiến Tinh Anh hiểu rõ nỗi sợ hãi ẩn giấu trong lòng anh. Cô biết, anh đã từng bị tổn thương rất lớn khi cô quyết định chia tay và sang Pháp du học. Và giờ đây, sự xuất hiện của Marc đã khơi lại vết thương lòng ấy.

Tinh Anh ôm chầm lấy anh, cô muốn truyền cho anh tất cả tình yêu và sự ấm áp của mình.

"Tuấn Dương, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Em hứa đấy." Cô nói, giọng cô nghiêm túc và kiên định.