Lời tuyên bố đầy sở hữu của Marc khiến Tinh Anh hoảng sợ. Cô lùi lại thêm vài bước, khoảng cách giữa họ như một bức tường vô hình chống lại những cảm xúc mãnh liệt của anh ta. Gió biển thổi mạnh hơn, tiếng sóng vỗ ào ạt vào bờ như tiếng lòng cô lúc này, bất an và lo lắng.
"Marc, anh đang làm em sợ." Tinh Anh nói, giọng cô run run. "Xin anh hãy tôn trọng quyết định của em."
Marc nhìn cô, ánh mắt anh ta đầy vẻ đau khổ và tuyệt vọng. Anh ta yêu cô chân thành, nhưng tình yêu ấy lại trở thành gánh nặng đối với cô.
"Anh xin lỗi, Tinh Anh. Anh không thể kiểm soát bản thân mình." Marc nói, giọng anh ta khàn đặc. "Nhưng anh hứa, anh sẽ không làm gì khiến em khó xử."
Anh ta quay người bỏ đi, bóng dáng cao lớn của anh ta nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Tinh Anh đứng lại một mình trên bãi biển vắng, trong lòng cô dâng lên một nỗi buồn và bối rối khó tả.
Cô không biết nên làm gì trong tình huống này. Cô không muốn làm tổn thương Marc, nhưng cô cũng không thể đánh lừa tình cảm của mình dành cho Tuấn Dương.
Khi Tuấn Dương trở về từ cuộc họp, anh thấy Tinh Anh ngồi thẫn thờ trên ban công phòng mình, ánh mắt hướng ra biển xa xăm. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
"Em sao vậy? Có chuyện gì khiến em buồn phiền sao?" Tuấn Dương hỏi, giọng anh tràn đầy lo lắng.
Tinh Anh giật mình, cô quay lại nhìn anh, ánh mắt cô thoáng vẻ bối rối.
"Không, em không sao." Cô cố gắng mỉm cười.
Nhưng Tuấn Dương không tin cô. Anh nhìn thấy trong đôi mắt cô nỗi buồn và sự lo lắng mà cô không thể giấu được.
"Có phải vì Marc không?" Anh hỏi, giọng anh trầm xuống.
Tinh Anh im lặng một lúc, rồi cô khẽ gật đầu. Cô không thể giấu anh chuyện vừa xảy ra. Cô kể cho anh nghe về cuộc gặp gỡ với Marc, về lời thú nhận của anh ta và về nỗi sợ hãi trong lòng cô.
Tuấn Dương lắng nghe trong im lặng, ánh mắt anh trở nên u ám. Ngọn lửa ghen tuông lại bùng cháy dữ dội trong lòng anh. Anh không thể chấp nhận việc có một người đàn ông khác vẫn còn tình cảm với người con gái mà anh yêu thương.
"Anh sẽ không để anh ta cướp em khỏi anh, Tinh Anh." Tuấn Dương nói, giọng anh lạnh lùng.
"Tuấn Dương, đừng làm vậy." Tinh Anh nắm lấy tay anh, ánh mắt cô lo lắng. "Em không muốn anh làm gì dại dột."
"Anh không thể ngồi yên khi biết người mình yêu đang bị đe dọa." Tuấn Dương nói, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng.
"Nhưng em không muốn chúng ta vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc, ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta." Tinh Anh nói, giọng cô run rẩy. "Em yêu anh, Tuấn Dương. Em chỉ yêu mình anh thôi."
Lời nói của cô khiến Tuấn Dương bình tĩnh lại. Anh hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
"Anh xin lỗi, Tinh Anh. Anh không nên nói như vậy." Anh ôm cô vào lòng, giọng anh trầm ấm. "Anh tin em."
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Tuấn Dương vẫn còn lưu lại nỗi bất an và lo lắng. Anh biết rằng, Marc sẽ không dễ dàng từ bỏ. Và anh cũng lo sợ, một ngày nào đó, Tinh Anh sẽ lại quay lại với Marc.
Những ngày tiếp theo tại bãi biển, Tinh Anh cố gắng tránh né Marc hết mức có thể. Cô tập trung vào công việc, dành thời gian bên Tuấn Dương và hạn chế tiếp xúc với người cũ. Tuy nhiên, Marc lại không dễ dàng bỏ cuộc. Anh ta tìm mọi cơ hội để tiếp cận cô, từ việc cùng tham gia các buổi họp dự án, đến việc "vô tình" gặp cô tại nhà ăn hay khu vực nghỉ ngơi.
Sự quan tâm quá mức của Marc khiến Tinh Anh cảm thấy khó chịu và áp lực. Cô càng tránh né, anh ta càng kiên trì. Anh ta thường xuyên tặng hoa và quà cho cô, gửi những tin nhắn quan tâm, thậm chí còn mời cô đi ăn tối riêng. Tuy nhiên, Tinh Anh đều từ chối khéo léo. Cô không muốn làm tổn thương anh ta, nhưng cô cũng không muốn đánh mất tình yêu mới chớm nở của mình với Tuấn Dương.
Tuấn Dương nhìn thấy những nỗ lực của Marc, trong lòng anh vừa ghen tuông, vừa lo lắng. Tuy Tinh Anh đã khẳng định tình cảm của mình dành cho anh, nhưng anh vẫn không thể nào hoàn toàn yên tâm. Anh sợ rằng, những kỷ niệm đẹp ở Paris, cùng với sự quan tâm chân thành của Marc, sẽ khiến Tinh Anh lung lay.
Để chứng minh tình yêu và xua tan nỗi lo lắng của Tinh Anh, Tuấn Dương càng thêm quan tâm và chăm sóc cô hơn. Anh dành hết thời gian rảnh rỗi để ở bên cô, cùng cô đi dạo trên bãi biển, ngắm sao trời, nói chuyện phiếm. Anh cũng tận tình giúp đỡ cô trong công việc, chia sẻ với cô những áp lực và khó khăn.
Tình yêu chân thành của Tuấn Dương dần xoa dịu những bất an trong lòng Tinh Anh. Cô cảm nhận rõ anh yêu cô nhiều như thế nào, và cô càng thêm trân trọng tình cảm này. Cô biết, Marc có thể mang đến cho cô một cuộc sống xa hoa ở Paris, nhưng chỉ có Tuấn Dương mới có thể mang đến cho cô cảm giác bình yên và hạnh phúc thực sự.
Một buổi tối, khi Tinh Anh đang làm việc trong phòng, Tuấn Dương bất ngờ gõ cửa bước vào. Anh mang theo một bó hoa hồng đỏ thắm và một hộp quà nhỏ xinh.
"Tặng em này." Anh nói, giọng anh ấm áp và dịu dàng.
Tinh Anh ngạc nhiên và xúc động. Cô nhận lấy bó hoa và hộp quà, hương thơm ngọt ngào của hoa hồng lan tỏa khắp căn phòng.
"Sao anh lại tặng quà cho em?" Cô hỏi, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui.
"Vì anh yêu em." Tuấn Dương đáp đơn giản, anh kéo cô vào lòng, ôm cô chặt. "Anh muốn em luôn vui vẻ và hạnh phúc."
Tinh Anh ôm lại anh, cô cảm thấy mình thật may mắn khi có anh trong đời.