Bữa tối kết thúc trong bầu không khí vui vẻ hơn. Dường như An Nhiên đã quên đi khoảnh khắc lúng túng trước đó, cô lại trở về là chính mình với sự hào hứng, sôi nổi và luôn tràn đầy năng lượng. Cô kể hết cho Tinh Anh và Tuấn Dương nghe về những trải nghiệm thú vị của mình trong thời gian ở Milan, về những show diễn thời trang ấn tượng, về những con người tài năng và cá tính mà cô đã gặp gỡ.
Sau khi tiễn An Nhiên ra về, Tinh Anh và Tuấn Dương cùng nhau tản bộ trên con đường Nam Kinh lấp lánh ánh đèn. Trời vẫn mưa nhẹ, nhưng không còn buốt lạnh như lúc trước nữa. Hương hoa sữa thoang thoảng trong gió, gợi một nỗi hoài niệm về một thời đã xa.
Họ đi bên nhau trong im lặng. Dường như cả hai đều không muốn phá vỡ bầu không khí yên bình hiếm hoi này. Khoảng thời gian vừa qua, với sự hiện diện của An Nhiên, giống như một lớp mặt nạ, che đi những cảm xúc thật sự trong lòng họ.
Cuối cùng, Tuấn Dương cũng lên tiếng, phá tan khoảng lặng:
"Anh sẽ không hỏi lý do em quay trở về, cũng không muốn khiến em cảm thấy áp lực. Nhưng anh hy vọng, em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh em."
Tinh Anh ngừng bước, cô quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ bi thương. Lời nói của anh, dù không trau chuốt, hoa mỹ, nhưng lại chứa đựng một tình cảm chân thành và sâu đậm.
"Tuấn Dương... anh không hỏi em lý do thực sự sao?" Tinh Anh nói, giọng cô nhỏ như tiếng thở dài.
"Nếu em muốn nói, anh luôn sẵn sàng lắng nghe." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh như xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
Tinh Anh hít một hơi sâu, cô quyết định mở lòng mình. Có lẽ, đã đến lúc cô nên đối diện với quá khứ, đối diện với chính bản thân mình.
"Bảy năm trước, sau khi chia tay anh, em đã chọn sang Pháp du học vì nghĩ rằng khoảng cách và thời gian sẽ khiến em quên được anh." Tinh Anh bắt đầu câu chuyện, giọng cô run rẩy. "Ở Paris, em đã cố gắng hết mình cho công việc, cho riêng mình một cuộc sống mới. Em đã gặp gỡ nhiều người, trải qua nhiều thứ, nhưng... không hiểu sao, hình bóng của anh, và cả nỗi đau khi đó, vẫn luôn ám ảnh em trong suốt thời gian qua."
Cô dừng lại, nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ xót xa:
"Cho đến khi... em nhận ra mình đã sai lầm. Chạy trốn không phải là cách giải quyết vấn đề. Em phải đối diện với nó, phải giải quyết nó, thì em mới có thể bước tiếp được."
Tinh Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cơn xúc động dâng trào. Cô tiếp tục câu chuyện của mình, giọng nói như thoảng qua từng cơn gió se lạnh của mùa đông Thượng Hải:
"Sang đến Pháp, em như bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Mọi thứ đều mới mẻ, hấp dẫn và cũng đầy thách thức. Em vùi đầu vào việc học, rồi sau đó là công việc tại một công ty thời trang nổi tiếng. Em đã gặp gỡ nhiều người, trải qua nhiều thứ, có lúc vui vẻ, có lúc cô đơn, có lúc thành công, cũng có lúc thất bại…"
Cô ngừng lại một chút, ánh mắt hướng về dòng người tấp nập trên phố, như muốn tìm kiếm một điểm tựa cho dòng hồi ức đang tuôn chảy:
"Rồi… em gặp Marc."
Tuấn Dương im lặng lắng nghe, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Anh biết Marc là ai. Anh đã từng xem ảnh của hai người trên trang cá nhân của Tinh Anh. Marc là một chàng trai Pháp điển trai, lịch lãm, hơn nữa, anh ta còn là giám đốc sáng tạo của một hãng thời trang danh tiếng. Họ trông rất đẹp đôi, rất hạnh phúc.
"Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời, luôn quan tâm, chăm sóc và ủng hộ em trong mọi việc." Tinh Anh tiếp tục, giọng cô thoáng buồn. "Chúng em đã có một khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. Anh ấy đã cầu hôn em, và em… em đã đồng ý.”
Tuấn Dương cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Vậy là… cô ấy đã từng định kết hôn, từng nghĩ đến chuyện sẽ gắn bó cuộc đời mình với một người đàn ông khác. Nỗi ghen tuông âm ỉ bấy lâu nay bỗng chốc bùng lên dữ dội trong lòng anh.
“Nhưng rồi… em nhận ra mình đã sai lầm.” Tinh Anh nói, giọng cô trầm xuống. “Đám cưới đã bị huỷ bỏ vào phút chót.”
Cô ngừng lại, ánh mắt hướng xa xăm, như muốn trốn tránh ánh mắt của Tuấn Dương. Cô không muốn anh nhìn thấy nỗi đau đớn, sự xấu hổ trong lòng cô lúc này.
Tuấn Dương không hỏi gì thêm, anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, sự hiện diện của anh như một chỗ dựa vững chắc giữa cơn bão lòng của cô. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh hiểu, chắc chắn cô đã trải qua những ngày tháng khó khăn.
"Tuấn Dương... anh có từng hối hận vì chúng ta đã chia tay không?" Tinh Anh bất ngờ hỏi, giọng cô nhỏ như tiếng thở dài.
Câu hỏi của cô khiến Tuấn Dương bất ngờ. Anh dừng bước, quay lại nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm:
"Tinh Anh, trong suốt bảy năm qua, chưa ngày nào anh không nghĩ về em, chưa ngày nào anh không hối hận vì đã để mất em. Nhưng anh biết, mọi chuyện đã qua rồi, anh không thể quay ngược thời gian. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này, là ở bên cạnh em, bảo vệ em và khiến em hạnh phúc."
Lời nói chân thành của anh khiến trái tim Tinh Anh như tan chảy. Cô nhìn anh, trong đôi mắt long lanh nước mưa, có cả nỗi đau, sự bi thương và cả tia hy vọng le lói.
Tinh Anh cụp mắt xuống, che giấu cơn xúc động trong lòng. Lời nói của Tuấn Dương như một dòng suối ấm áp chảy qua trái tim đang băng giá của cô. Phải, bảy năm qua, cô đã từng trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên Marc, nhưng cuối cùng, cô nhận ra đó chỉ là một giấc mộng hư ảo. Tình yêu của Marc dành cho cô chân thành, nhưng nó lại quá lý trí, quá hoàn hảo, thiếu đi chút gì đó gọi là sự đồng điệu của hai tâm hồn.
Chỉ khi gặp lại Tuấn Dương, nghe những lời nói của anh, cô mới nhận ra, tình yêu thực sự là khi hai trái tim cùng nhịp đập, là sự thấu hiểu, cảm thông và luôn ở bên nhau dù có chuyện gì xảy ra.
"Tuấn Dương... em…" Tinh Anh ngập ngừng, cô muốn nói ra tất cả những gì đang chất chứa trong lòng, nhưng rồi lại ngần ngại.
Như hiểu được nỗi băn khoăn của cô, Tuấn Dương nhẹ nhàng nói:
"Không sao, em không cần phải vội. Anh sẽ chờ em, chờ đến khi em sẵn sàng."
Anh nắm lấy tay cô, bàn tay anh ấm áp truyền sang cô một luồng năng lượng mạnh mẽ. Tinh Anh nhìn anh, trong đôi mắt đen láy ấy, cô nhìn thấy sự kiên nhẫn, yêu thương và cả một niềm tin vững chắc.
Họ tiếp tục đi bên nhau, không ai nói thêm lời nào, nhưng giữa họ đã có một sự gắn kết vô hình. Từng hơi thở, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều toát lên sự quan tâm, lo lắng và cả những rung động tinh tế mà chỉ họ mới có thể cảm nhận được.
Đến ngã tư đường, Tuấn Dương dừng lại, anh nhìn Tinh Anh, ánh mắt anh hiền hoà:
"Nhà em ở hướng nào? Để anh đưa em về."
"Không cần đâu, em tự bắt taxi được rồi." Tinh Anh lắc đầu.
"Trời đang mưa, em lại vừa uống bia, để anh đưa em về cho an tâm." Tuấn Dương kiên quyết.
Tinh Anh không nỡ từ chối, cô gật đầu đồng ý. Họ cùng nhau bước đến bến taxi bên đường. Trong lúc đợi xe, Tuấn Dương cởi chiếc áo khoác của mình choàng lên vai Tinh Anh. Hơi ấm từ chiếc áo truyền sang cô, khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Cảm ơn anh." Tinh Anh khẽ nói, giọng cô nhỏ như tiếng thở dài.
Tuấn Dương mỉm cười, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Cử chỉ quan tâm đó khiến Tinh Anh cảm thấy tim mình lỡ nhịp.
Chiếc taxi dừng lại trước mặt họ. Tuấn Dương mở cửa xe cho cô, rồi nhẹ nhàng nói:
"Nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ gọi cho em."
Tinh Anh gật đầu, cô bước lên xe, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng anh cho đến khi chiếc taxi rời khỏi bến. Trong lòng cô lúc này, một cảm giác bình yên và ấm áp lan tỏa. Phải chăng, đây chính là tình yêu?