Tinh Anh trở về căn hộ của mình trong tâm trạng lâng lâng khó tả. Những lời nói của Tuấn Dương vẫn còn vang vọng trong tai cô, khiến trái tim cô như được sưởi ấm sau bao ngày đông lạnh giá. Phải chăng, cơ hội để họ quay trở lại bên nhau đã đến?
Căn hộ nhỏ nằm trên tầng cao của một toà nhà cổ kinh trên phố Pháp. Tinh Anh đã mua nó cách đây hai năm, sau khi cô quyết định sẽ có những chuyến đi về Thượng Hải thường xuyên hơn. Cô thích sự yên tĩnh, cổ điển của con phố này, nó khiến cô cảm thấy thanh bình và gần gũi.
Bên trong căn hộ được bài trí đơn giản nhưng tinh tế, mang đậm phong cách của cô – một nhà thiết kế thời trang tài năng và cá tính. Những bức tranh trừu tượng treo trên tường, những kệ sách đầy ắp những cuốn sách về nghệ thuật, thời trang và những món đồ trang trí độc đáo được cô sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới.
Tinh Anh thả mình xuống chiếc ghế sofa êm ái, cầm chiếc điện thoại lên, nhưng rồi lại đặt xuống. Cô muốn gọi cho Tuấn Dương, muốn nghe giọng nói ấm áp của anh, nhưng rồi lại ngần ngại. Liệu anh đã ngủ chưa? Liệu anh có đang nghĩ về cô như cô đang nghĩ về anh?
Cô đứng dậy, bước ra ban công. Gió đêm mát lạnh thổi vào mặt, xua tan đi phần nào những suy tư miên man. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố Thượng Hải lung linh ánh đèn, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp. Nơi đây, nơi cô sinh ra và lớn lên, nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi thanh xuân, giờ đây lại khiến cô cảm thấy xa lạ và bỡ ngỡ.
Bảy năm qua, cô đã đi rất xa, đã trải nghiệm nhiều thứ, đã trưởng thành hơn, nhưng có lẽ, trong tâm khảm cô, vẫn luôn khao khát được trở về nơi chốn quen thuộc này, nơi có những người thân yêu, những người bạn thân thiết và… người con trai mà cô vẫn luôn thầm yêu trộm nhớ.
Sáng hôm sau, Tinh Anh thức dậy muộn hơn mọi khi. Cô đã quen với nhịp sống nhanh của Paris, nên khi trở về Thượng Hải, cô cảm thấy mọi thứ trôi chậm lại. Cô thích cảm giác thảnh thơi này, nó khiến cô cảm thấy thoải mái và yên bình.
Sau khi ăn sáng, cô quyết định đi dạo một vòng quanh khu phố cũ nơi cô đã từng sinh sống. Con phố nhỏ vẫn giữ nguyên nét cổ kính với những hàng cây xanh mát, những ngôi nhà mang kiến trúc Pháp độc đáo và những quán cà phê vỉa hè nhỏ xinh.
Tinh Anh dừng chân tại một quán cà phê quen thuộc trên góc phố. Quán nhỏ, đơn sơ với những bộ bàn ghế nhựa xếp chặt nhau, nhưng luôn tấp nập khách. Cô gọi một ly cà phê sữa nóng, ngồi xuống một chiếc bàn trống bên vỉa hè, ngắm nhìn dòng người qua lại.
Hương cà phê sữa thơm ngát, ấm nóng lan tỏa trong khoang miệng, khiến cô cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn. Bỗng, một tiếng gọi quen thuộc vang lên:
"Tinh Anh?"
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tuấn Dương đang đứng trước mặt, trên tay anh cầm hai ly cà phê nóng hổi. Nụ cười hiền lành của anh như tia nắng ấm áp xua tan đi cái lạnh của buổi sáng mùa đông.
Trái tim Tinh Anh lỡ nhịp. Cô không ngờ lại gặp Tuấn Dương ở đây, vào lúc này. Phải chăng đây chính là "duyên phận"? Anh vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám tối qua, nhưng hôm nay, trông anh có vẻ rạng rỡ hơn. Nụ cười hiền lành luôn hiện diện trên khuôn mặt, khiến cho ánh mắt anh thêm phần ấm áp.
"Anh… Sao anh lại ở đây?" Tinh Anh hỏi, giọng cô thoáng vẻ ngạc nhiên.
Tuấn Dương mỉm cười, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú:
"Anh tình cờ đi qua đây, thấy em ngồi một mình nên ghé vào. Em thích uống cà phê sữa ở quán này phải không?"
Anh đặt hai ly cà phê xuống bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện cô. Tinh Anh nhận ra một ly là cà phê đen nóng, ly còn lại là cà phê sữa nóng, vừa vặn là thức uống mà cô yêu thích. Sự tinh tế của anh khiến cô cảm thấy ấm lòng.
"Sao anh biết em thích uống cà phê sữa?" Tinh Anh hỏi, trong lòng cô dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả.
Tuấn Dương mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng:
"Anh vẫn nhớ chứ. Hồi còn đi học, mỗi lần cùng nhau trốn học đi cà phê, em luôn gọi một ly cà phê sữa nóng."
Lời nói của anh khiến Tinh Anh chợt nhớ lại những kỷ niệm của tuổi học trò. Quán cà phê nhỏ này nằm gần trường học của họ, là nơi họ thường trốn tiết để đến tâm sự, chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn của tuổi mới lớn. Họ đã từng hạnh phúc như thế, vậy mà…
"Phải, đã lâu rồi nhỉ…" Tinh Anh khẽ thở dài, ánh mắt cô chợt trở nên xa xăm.
"Tinh Anh, anh biết em vẫn chưa thể quên được chuyện cũ. Nhưng anh hy vọng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, như những người bạn." Tuấn Dương nói, giọng anh chân thành.
Tinh Anh ngước nhìn anh, trong đôi mắt đen láy của anh, cô nhìn thấy sự chân trọng và kiên nhẫn. Có lẽ, anh nói đúng. Quá khứ đã qua rồi, họ không thể thay đổi được nữa. Điều quan trọng là hiện tại và tương lai.
"Được, chúng ta... hãy bắt đầu lại từ đầu." Tinh Anh mỉm cười, nụ cười của cô như ánh nắng ban mai, xua tan đi bóng tối của quá khứ.
Tuấn Dương cũng mỉm cười, anh nâng ly cà phê lên, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô:
"Cạn ly, vì một khởi đầu mới!"
Họ cùng nhau nhấp một ngụm cà phê, hương vị đắng nhẹ, ngọt dịu như chính tình cảm của họ lúc này. Bên tai họ, tiếng còi xe in ỏi, tiếng người qua lại ồn ào, nhưng tất cả như chìm xuống, nhường chỗ cho hai trái tim đang lại gần nhau hơn sau bao năm xa cách.