Chiếc BMW lướt êm trên con đường rực rỡ ánh đèn, đưa ba người đến một quán ăn Tứ Xuyên mà An Nhiên lựa chọn nằm ẩn mình trong một con hẻm nhỏ trên phố Nam Kinh sầm uất. Không gian quán không quá rộng, nhưng được bài trí khá ấm cúng và tinh tế với những chiếc đèn l*иg đỏ treo cao, bàn ghế gỗ tối màu và những bức tranh tường vẽ cảnh núi non hùng vĩ. Hương thơm cay nồng của ớt, tiêu và các loại gia vị đặc trưng lan tỏa khắp không gian, khiến thực khách chưa kịp ăn đã thấy ấm lòng.
An Nhiên vừa lật giở thực đơn, vừa hào hứng giới thiệu cho hai người bạn những món ăn đặc trưng của quán:
"Ở đây có món gà xào ớt hiểm cay nức tiếng, cá kho tộ với thịt ba chỉ thơm ngậy, và đặc biệt là món vịt quay Bắc Kinh da giòn rụm, chấm với nước chấm đặc biệt của quán thì tuyệt cực!"
Nghe cô bạn miêu tả, Tinh Anh cũng phải nuốt nước bọt. Từ khi sang Pháp, cô ít khi ăn món nào quá cay nóng. Nhưng có lẽ, hôm nay, vị cay nồng của món ăn Tứ Xuyên sẽ giúp cô xua tan đi phần nào nỗi bồn chồn trong lòng.
Sau khi gọi món, An Nhiên lại chủ động rót cho mỗi người một ly bia lạnh. Cô nâng ly, mắt lấp lánh vẻ tinh quái:
"Nào, để mừng ngày gặp lại sau bao năm xa cách, cạn ly!"
Tinh Anh và Tuấn Dương cũng nâng ly, chạm nhẹ vào ly của An Nhiên. Âm thanh trong trẻo của những chiếc ly va vào nhau như xua tan đi phần nào sự ngượng ngùng ban đầu.
"Tinh Anh này," An Nhiên bắt đầu câu chuyện, giọng cô bỗng trở nên nghiêm túc hơn, "Lần này về nước, cậu định ở lại bao lâu?"
"Mình... còn phụ thuộc vào công việc." Tinh Anh lưỡng lự đáp. Thực ra, cô cũng chưa biết mình sẽ ở lại Thượng Hải bao lâu. Chuyến đi này, vốn dĩ chỉ là một chuyến trở về ngắn ngủi để cô trốn tránh hiện thực, trốn tránh những vết thương lòng chưa thể lành lại.
"Thế còn công việc bên Pháp thì sao?" An Nhiên hỏi dồn. "Mình nghe nói, cậu đang rất thành công ở bên đó mà. Thương hiệu thời trang của cậu được nhiều người biết đến, cả những ngôi sao nổi tiếng cũng yêu thích thiết kế của cậu nữa."
"Công việc thì luôn có người này, người kia, còn bản thân mình thì chỉ có một." Tinh Anh lắc đầu, nụ cười buồn thoáng hiện trên khuôn mặt. "Có những lúc, mình cảm thấy mệt mỏi, muốn buông bỏ tất cả để trở về nơi này, nơi mà mình đã từng sinh ra và lớn lên."
Nghe Tinh Anh nói, Tuấn Dương đặt ly bia xuống bàn, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt đen láy ấy, cô nhìn thấy sự lo lắng, quan tâm và cả một chút xót xa. Phải chăng, anh đã nhận ra vết thương ẩn giấu trong lòng cô?
Bốn mắt chạm nhau, giữa Tinh Anh và Tuấn Dương như có một dòng điện chạy qua. Cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ khiến cô bối rối. Cô vội vàng quay đi, cầm ly bia lên nhấp một ngụm. Vị đắng của bia như len lỏi vào cổ họng, khơi dậy trong cô những cảm xúc khó nói thành lời.
Nhận thấy sự thay đổi của Tinh Anh, An Nhiên khẽ nhíu mày. Dù Tinh Anh không nói ra, nhưng với sự thấu hiểu bạn thân bấy lâu, An Nhiên biết chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với cô bạn của mình trong suốt 7 năm qua. Và có lẽ, chuyện đó có liên quan đến người đàn ông đang ngồi đối diện - Trương Tuấn Dương.
Như muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng, An Nhiên lại lên tiếng, giọng cô vui vẻ trở lại:
"Mà này, nghe nói công ty kiến trúc của cậu đang tuyển thiết kế thời trang cho dự án mới phải không? Hay là Tinh Anh về làm việc với cậu đi! Hai người "tài sắc vẹn toàn", chắc chắn sẽ tạo nên một "cặp bài trùng" đấy!"
Lời nói đùa của An Nhiên khiến Tinh Anh và Tuấn Dương đều giật mình. Tinh Anh cười gượng:
"Làm gì có chuyện đó! Mình chẳng biết gì về kiến trúc cả."
"Sao lại không? Kiến trúc và thời trang đều là nghệ thuật mà. Hơn nữa, với gu thẩm mỹ tinh tế của cậu, chắc chắn sẽ góp phần tạo nên một không gian sống tuyệt vời." An Nhiên nói, ánh mắt cô nhìn hai người như muốn nói thêm điều gì đó.
Tuấn Dương im lặng, anh nhìn Tinh Anh, ánh mắt anh lấp lánh một tia hy vọng. Ý tưởng của An Nhiên, thoạt nghe có vẻ như một lời nói đùa, nhưng lại khiến anh trào dâng một khát khao khó tả. Được làm việc cùng cô, được ở bên cạnh cô mỗi ngày, đó chẳng phải là điều anh hằng mong muốn sao?
Như đọc được suy nghĩ của anh, Tinh Anh lắc đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định:
"An Nhiên, đừng trêu mình nữa. Mình về nước lần này chỉ là để thăm gia đình, bạn bè và giải quyết một số việc riêng. Có lẽ... mình sẽ nhanh chóng quay lại Pháp thôi."
Lời từ chối của Tinh Anh khiến Tuấn Dương thấy chạnh lòng. Anh biết, giữa họ vẫn còn một khoảng cách rất xa, một khoảng cách được dựng lên từ những nỗi đau, tổn thương của quá khứ.
Bữa tối diễn ra trong bầu không khí vừa ấm cúng, vừa gượng gạo. An Nhiên cố gắng xoay chuyển câu chuyện, khiến nó trở nên vui vẻ, thoải mái hơn bằng cách hỏi han Tuấn Dương về công việc, cuộc sống, và kể hết những trải nghiệm thú vị của cô trong thời gian ở Milan. Tuấn Dương cũng rất biết cách ứng đối, anh lắng nghe và chia sẻ chân thành, khiến cho An Nhiên càng thêm phần ấn tượng về người đàn ông điềm đạm này.
Tuy nhiên, Tinh Anh lại không thể hoàn toàn tập trung vào câu chuyện. Cô thường lảng tránh ánh mắt của Tuấn Dương, vì mỗi lần bốn mắt chạm nhau, cô lại cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Nó vừa quen thuộc, vừa xa lạ, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn. Bảy năm xa cách, có lẽ anh đã quên cô rồi, nhưng cô thì vẫn chưa thể nào quên được anh.
Giữa chừng bữa ăn, An Nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Cô xin lỗi hai người bạn rồi bước ra ngoài nghe điện thoại. Trong phòng ăn nhỏ chỉ còn lại Tinh Anh và Tuấn Dương. Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt hơn.
Tuấn Dương đặt ly nước xuống bàn, anh hít một hơi sâu, như để lấy hết can đảm:
"Tinh Anh..."
Nghe anh gọi tên, Tinh Anh giật mình ngẩng đầu lên. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng dâng lên một dự cảm mơ hồ.
"Anh... anh muốn nói gì với em sao?"
Tuấn Dương mím môi, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh tràn đầy thương cảm và ấm áp. Một lúc sau, anh mới lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh:
"Anh biết... em vẫn chưa quên được chuyện cũ."
Lời nói của anh như một cú sốc đánh thẳng vào trái tim Tinh Anh. Cô đứng hình, mặt mày tái nhợt. Bảy năm qua, cô luôn cố gắng trốn tránh, cố gắng chôn giấu mọi thứ trong lòng, vậy mà... anh lại nhìn thấu tất cả sao?
"Anh... anh đang nói gì vậy? Chuyện cũ đã qua rồi, em đã quên hết rồi." Tinh Anh lắc đầu, cố gắng giữ cho giọng nói mình bình thản.
"Đừng lừa dối bản thân mình nữa, Tinh Anh." Tuấn Dương nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Anh biết, trong lòng em vẫn còn anh, vẫn còn những nỗi đau của quá khứ."
"Làm sao... làm sao anh biết được?" Tinh Anh lắp bắp.
Tuấn Dương không trả lời, anh chỉ nhìn cô, ánh mắt anh như muốn nói lên tất cả. Và phải, làm sao anh có thể không nhận ra chứ? Khi mà trong suốt bảy năm qua, chính anh cũng chưa bao giờ quên được cô.
Tinh Anh cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim. Lời nói của Tuấn Dương, dù nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô đau đớn tột cùng. Đúng vậy, bảy năm qua, cô luôn cố gắng chôn giấu tình cảm của mình, cố gắng sống như thể anh chưa từng tồn tại trong cuộc đời cô. Nhưng tại sao, chỉ cần một câu nói của anh, mọi phòng tuyến trong cô đều sụp đổ?
"Sao anh lại nói vậy?" Tinh Anh lắc đầu, giọng cô run rẩy. "Chúng ta... đã chia tay rồi, anh cũng đã có cuộc sống riêng, tại sao anh lại nghĩ em vẫn còn yêu anh?"
Tuấn Dương nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh tràn đầy nỗi xung động:
"Bởi vì anh hiểu em, Tinh Anh à. Anh hiểu em hơn cả chính bản thân em."
Tinh Anh cúi gằm mặt, cô không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt đang chực trào ra. Lời nói của anh, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn. Nó khiến cô nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp của tuổi thanh xuân, khi mà họ từng yêu nhau say đắm, từng hứa hẹn một tình yêu bền chặt.
"Tuấn Dương, quá khứ hãy để nó ngủ yên đi." Tinh Anh nói, giọng cô nhỏ như tiếng thở dài. "Chúng ta đều đã thay đổi, mọi thứ đều không thể quay trở lại được nữa."
"Tại sao lại không thể?" Tuấn Dương bỗng nắm lấy tay cô, giọng anh khản đặc. "Anh biết, chúng ta đã từng có những hiểu lầm, những tổn thương. Nhưng nếu chúng ta... nếu chúng ta cho nhau một cơ hội nữa, có lẽ..."
Anh chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng ăn đột nhiên mở ra. An Nhiên bước vào, khuôn mặt cô hơi đỏ gay, hơi thở hắt ra mang theo mùi rượu nồng nặc.
"Xin lỗi, để hai người phải chờ lâu." Cô nói, giọng hơi lảo đảo. "Vừa nãy... vừa nãy có đối tác gọi điện thoại bàn công việc, nên mình... mình uống vài ly."
Rồi, như nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cô liếc nhìn tay Tuấn Dương đang nắm chặt lấy tay Tinh Anh, ánh mắt cô thoáng qua một tia đau đớn khó nhận biết. Nhưng ngay lập tức, cô lại cười xoa, giọng nói lại vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra:
"Hai người... hai người đang nói chuyện gì vậy? Kể mình nghe với!"
Tinh Anh vội rút tay lại, cúi gằm mặt xuống, cô không dám nhìn thẳng vào mắt An Nhiên. Trong lòng cô lúc này, cảm xúc lại càng thêm phần xáo trộn.
Sự xuất hiện của An Nhiên như một nốt trầm xua tan đi những rung động vừa chớm nở trong lòng Tinh Anh. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hụt hẫng kỳ lạ. Những lời nói của Tuấn Dương vẫn còn đó, vang vọng trong tâm trí cô, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ. Phải chăng... cô đã sai lầm khi cố chấp trốn tránh tình cảm của mình trong suốt bảy năm qua?
Tuấn Dương cũng buông tay Tinh Anh ra, ánh mắt anh thoáng qua vẻ tiếc nuối. Sự xuất hiện đúng lúc của An Nhiên khiến anh không thể nói hết lòng mình. Nhưng anh tin, chỉ cần có thời gian, anh nhất định sẽ khiến Tinh Anh mở lòng mình một lần nữa.
"À... hai người đang nói chuyện về công việc sao?" An Nhiên lại gần bàn, giọng vẫn hơi lảo đảo vì men rượu. Cô nhìn Tinh Anh và Tuấn Dương, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
"Ừm, mình đang hỏi han Tinh Anh về công việc bên Pháp." Tuấn Dương nhanh nhẹn đáp, anh cố gắng che giấu sự bối rối trong lòng.
"Ồ, ra vậy." An Nhiên gật gù, cô nhìn Tinh Anh, ánh mắt bỗng chớp chớp như muốn nói lên điều gì đó. "Mà này, Tinh Anh, nếu cậu muốn tìm việc ở Thượng Hải, mình nghĩ công ty của Tuấn Dương là một lựa chọn không tồi đâu. Nghe nói họ đang cần tuyển một trợ lý thiết kế đấy."
Tinh Anh hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của An Nhiên. Cô biết rõ ý của cô bạn thân là muốn tạo cơ hội cho cô và Tuấn Dương gần gũi hơn. Nhưng liệu đó có phải là một ý kiến hay? Liệu việc làm việc cùng nhau có khiến mối quan hệ của họ trở nên khó xử hơn?
Như đọc được suy nghĩ của cô bạn, An Nhiên cười hì hì:
"Đừng lo, mình biết cậu đang nghĩ gì đấy. Nhưng mà, cứ coi như là một cơ hội để cậu trải nghiệm cuộc sống mới, làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp và... biết đâu lại tìm được "chân mệnh thiên tử" ở đây thì sao?"
Nói rồi, cô nháy mắt với Tinh Anh, rồi lại quay sang Tuấn Dương, giọng nói đầy ẩn ý:
"Đúng không, Tuấn Dương?"
Ánh mắt của An Nhiên lúc này không còn vẻ tưng tửng thường thấy. Thay vào đó là vẻ nghiêm túc hiếm thấy, như thể cô muốn nhắn gửi một thông điệp nào đó đến cả Tinh Anh và Tuấn Dương. Cả hai người họ đều hiểu rõ tâm ý của cô bạn thân, nhưng không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần ngột ngạt này.
Tuấn Dương đặt ly bia xuống bàn, ánh mắt anh chượt qua vẻ mặt nghiêm túc của An Nhiên rồi dừng lại trên gương mặt thoáng vẻ bối rối của Tinh Anh. Anh biết đây không phải lúc để nói về chuyện công việc, cũng không phải lúc để anh có thể ép buộc cô bất cứ điều gì. Hơn ai hết, anh hiểu rõ tâm trạng của Tinh Anh lúc này.
"Đúng là công ty anh đang có kế hoạch mở rộng nhân sự. Nếu Tinh Anh có nhu cầu tìm kiếm cơ hội mới thì anh rất hoan nghênh." Tuấn Dương nói, giọng anh điềm đạm, tránh nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không muốn khiến cô cảm thấy áp lực hay gượng ép.
Tinh Anh im lặng, cô vẫn cúi đầu, mân mê chiếc ly trống trên bàn. Lời đề nghị của An Nhiên, thực chất, cô cũng đã từng nghĩ đến. Trở về Thượng Hải làm việc, ở gần gia đình, bạn bè, và... gần anh, đó chẳng phải là điều cô hằng mong ước sao? Nhưng rồi, lý trí lại kéo cô trở về hiện thực. Liệu họ có thể nào làm việc chung mà không bị ảnh hưởng bởi những gút mắc trong quá khứ? Liệu sự gần gũi ấy có khiến cho vết thương lòng của cả hai lại thêm một lần rỉ máu?
"Cậu cứ suy nghĩ đi, Tinh Anh. Không cần phải vội đâu." An Nhiên nói, cô vươn tay nắm lấy tay Tinh Anh, ánh mắt mang theo sự cổ vũ và hiểu biết.
Tinh Anh nhìn cô bạn thân, trong lòng dâng lên một tia ấm áp. Dù có chuyện gì xảy ra, An Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh, ủng hộ và thấu hiểu cho cô. Có lẽ, cô thật sự may mắn khi có một người bạn như thế.
"Cảm ơn cậu, An Nhiên." Tinh Anh mỉm cười, cô quay sang Tuấn Dương, "Cảm ơn anh, Tuấn Dương."
Tuấn Dương khẽ gật đầu, nụ cười hiền lành lại hiện trên khuôn mặt anh. Dù Tinh Anh chưa cho anh câu trả lời chắc chắn, nhưng anh tin rằng, họ sẽ còn có cơ hội, cơ hội để gần nhau hơn, cơ hội để hàn chữa những vết thương của quá khứ và cùng nhau viết tiếp câu chuyện của riêng họ.