Thập Niên Ấy, Chúng Ta Đã Yêu

Chương 1

Mưa bụi Giang Nam như tơ như lụa, phủ một lớp màn sương mỏng lên khắp phố phường Thượng Hải, khiến cho thành phố hoa lệ bỗng chở nên mơ hồ, khó nắm bắt. Giữa lòng thành phố náo nhiệt, quán cà phê Lão Mạc vẫn giữ cho mình một nét cổ kính, thanh bình đến lạ.

Lục Tinh Anh kéo chặt chiếc áo khoác dạ màu be, bước nhanh qua con ngõ nhỏ dẫn vào quán. Bảy năm xa quê, trở về khi Thượng Hải đã lên đèn, cô cảm thấy lòng mình trống trải kỳ lạ. Dường như càng cố gắng trốn tránh, thì những kỷ niệm của tuổi thanh xuân càng trở nên rõ nét, dai dẳng bám riết lấy cô. Mỗi góc phố, mỗi hàng cây, tất cả đều gợi nhớ về một thời đã qua, một thời mà cô đã từng nghĩ sẽ mãi khắc ghi trong trái tim.

Tiếng chuông gió leng keng thanh thót khi cô đẩy cửa bước vào. Lão Mạc là một quán cà phê nhỏ, mang đậm phong cách Trung Hoa cổ điển với những bộ bàn ghế gỗ màu nâu đậm, được chạm khắc tinh xảo. Trên tường, những bức tranh thuỷ mặc với nét vẽ mềm mại, nhẹ nhàng tựa như đang thả hồn vào không gian, tạo nên một bầu không khí cổ xưa và ấm cúng. Hương trà nhài thoang thoảng trong không khí, mang đến cảm giác dễ chịu, thanh nhàn.

Nơi đây luôn mang đến cho Tinh Anh một cảm giác bình yên kỳ lạ, như thể cô có thể tạm gác lại mọi lo toan bên ngoài cánh cửa, để chìm đắm trong không gian âm lặng và thấm đẫm hồi ức này.

Chọn một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ngắm dòng người qua lại, Tinh Anh gọi một ly trà long tĩnh. Hơi nóng tỏa ra từ chiếc tách sứ trắng muốt, cô hít hà hương thơm dịu nhẹ, cố gạt đi nỗi miên man trong lòng. Mỗi lần trở về Thượng Hải, cô đều ghé qua Lão Mạc, như một thói quen khó bỏ. Có lẽ, chỉ có ở nơi đây, giữa không gian cổ điển và hương trà quen thuộc, cô mới thực sự là chính mình.

Bỗng, một giai điệu piano quen thuộc vang lên từ chiếc loa cũ trong góc quán. Bản "Clair de Lune" của Debussy, du dương và lãng mạn. Tinh Anh như bị hút vào dòng nhạc, ký ức bất chợt ùa về, rõ nét đến từng chi tiết...

Bảy năm trước, trong chính quán cà phê này, cũng là bản nhạc ấy, cô đã gặp lại Trương Tuấn Dương sau bao năm xa cách. Lúc đó, cô vừa trở về từ Paris, kết thúc 4 năm du học, trên tay là tấm bằng thạc sĩ thiết kế thời trang mà cô hằng ước mơ. Còn Tuấn Dương, sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã chọn ở lại Thượng Hải, bắt đầu sự nghiệp kiến trúc của riêng mình.

Họ đã từng là một cặp đôi đẹp nhất trường trung học, từng hứa hẹn vô vàn điều tốt đẹp. Vậy mà, cuối cùng, họ lại chia tay trong im lặng, để lại trong lòng nhau những nốt thương chưa thành sẹo.

Tưởng chừng thời gian và khoảng cách đã xoá nhòa mọi thứ, nhưng không, chỉ cần một giai điệu quen thuộc, tất cả lại trở nên sống động như chưa từng có sự chia xa.

"Tinh Anh?"

Giọng nói trầm ấm bỗng vang lên ngay bên tai, khiến Tinh Anh giật mình. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, vẫn hiền hòa và ấm áp như xưa.

Là anh, Trương Tuấn Dương. Thời gian dường như ưu ái với anh, chẳng thể khiến anh thay đổi là bao. Vẫn là nét mặt điềm tĩnh ấy, vẫn là nụ cười hiền lành khiến người đối diện cảm thấy ấm áp. Chỉ có điều, trong ánh mắt anh lúc này, ngoài sự ngạc nhiên khi bất ngờ gặp lại, còn ẩn chứa một nỗi niềm nào đó, sâu thẳm và khó đoán.

Tinh Anh cảm thấy như thể thời gian ngưng đọng lại. Bảy năm, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để thay đổi biết bao điều. Vậy mà, đối diện với Tuấn Dương lúc này, cô như thấy lại chính mình của những ngày xưa cũ, một Lục Tinh Anh đầy mộng mơ, ngây thơ và tràn đầy nhiệt huyết.

"Là anh thật sao, Tuấn Dương?" Giọng cô khẽ run, như sợ rằng chỉ cần lên tiếng, mọi thứ sẽ tan biến như một giấc mộng.

Tuấn Dương mỉm cười, nụ cười như tia nắng ấm áp xua tan đi cái lạnh lẽo của những cơn mưa phùn đầu đông. Anh kéo nhẹ chiếc ghế đối diện, nhẹ nhàng hỏi: "Em về khi nào vậy? Sao không báo trước cho anh một tiếng?"

"Em... em vừa về hôm nay. " Tinh Anh cúi đầu, tránh né ánh mắt của anh. Cô sợ rằng chỉ cần nhìn lâu hơn một chút, những cảm xúc mà cô cố chôn giấu bấy lâu nay sẽ lại trỗi dậy.

"Vậy thì trùng hợp thật đấy! Anh cũng thường xuyên đến đây." Tuấn Dương nói, giọng anh vẫn ấm áp như ngày nào. " Hình như em vẫn thích trà Long Tĩnh?"

"Vâng... hương vị vẫn như xưa, chẳng thay đổi chút nào." Tinh Anh khẽ đáp, tay mân mê tách trà nóng.

Một khoảng im lặng bỗng bao trùm lấy cả hai. Dường như có vô vàn điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Giữa họ lúc này, ngoài những hồi ức đẹp đẽ của tuổi thanh xuân, còn có cả những hiểu lầm, tổn thương chưa thể nguôi ngoai.

Như để xua tan đi sự ngượng ngùng, Tuấn Dương lên tiếng: "Nghe nói em đã là nhà thiết kế nổi tiếng bên Pháp? Chúc mừng em nhé!"

Tinh Anh khẽ cười, nụ cười gượng gạo: "Cũng bình thường thôi, so với anh, một kiến trúc sư tài năng được nhiều người biết đến thì chẳng là gì cả."

"Đừng khiêm tốn thế! Anh đã xem qua những thiết kế của em trên tạp chí. Chúng thực sự rất ấn tượng, đầy cá tính và sáng tạo." Tuấn Dương nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh lấp lánh một niềm kiêu hãnh khó giấu.

"Cảm ơn anh." Tinh Anh khẽ đáp, trái tim cô bỗng lỡ nhịp. Đã bao lâu rồi cô mới lại được nghe anh nói những lời ôn tôn, ấm áp như thế?

Bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ. Những lời khen ngợi vô tình của Tuấn Dương lại khiến Tinh Anh cảm thấy lòng mình như thắt lại. Bởi lẽ, trong suốt thời gian cô ở Paris, chính anh lại là người cô mong muốn chia sẻ niềm vui ấy nhất, nhưng cuối cùng cô lại chọn cách im lặng.

Họ lại chìm vào im lặng. Tinh Anh cúi đầu, nhìn xuống ly trà đã nguội từ lúc nào. Những hạt mưa nhỏ li ti vẫn rơi nhẹ trên ô kính cửa sổ, tạo nên một bản nhạc buồn da diết. Bên tai cô, giai điệu "Clair de Lune" vẫn vang lên da diết, như tiếng lòng của một người con gái đang bối rối trước những cảm xúc khó gọi tên.

"Em... em sống tốt chứ?" Tuấn Dương lên tiếng, phá tan khoảng lặng ngột ngạt. Giọng anh vẫn ấm áp như xưa, nhưng ẩn chứa một nỗi niềm khó giải bày.

"Em ổn, công việc bên Pháp khá thuận lợi." Tinh Anh khẽ đáp, cô cố gắng kiểm soát giọng nói của mình. "Còn anh? Em nghe nói công ty kiến trúc của anh đang phát triển rất tốt."

"Ừm, cũng có thể coi là thuận lợi." Tuấn Dương nhẹ giọng. Anh không tiết lộ nhiều về công việc, mà lại hỏi han về cuộc sống của cô bên Pháp.

Họ trò chuyện với nhau nhiều hơn, nhưng chủ yếu là những câu chuyện phiếm về cuộc sống, công việc, những chuyến đi... Họ cố gắng tránh nhắc về quá khứ, như thể nó là một vùng cấm kỵ không thể đυ.ng chạm.

Bỗng, một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Tinh Anh! Là cậu thật sao?"

Tinh Anh quay lại, nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt sáng bừng và nụ cười rạng rỡ đang bước về phía mình. Cô gái ấy mặc một chiếc váy len màu xanh nhạt, trông vừa thanh lịch, vừa gần gũi. Thời gian dường như cũng ưu ái với cô ấy, vẫn giữ nguyên nét trong trẻo, đáng yêu như ngày nào.

"An Nhiên?" Tinh Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mỉm cười đáp lại.

Hoàng An Nhiên, cô bạn thân nhất của cô từ thời trung học. Sau khi tốt nghiệp, An Nhiên chọn theo học ngành thiết kế thời trang tại Milan và đã có thương hiệu riêng cho mình. Dù bận rộn với công việc, nhưng họ vẫn giữ liên lạc và coi nhau như những người chị em thân thiết.

"Trùng hợp thật đấy! Mình vừa mới từ Milan về hôm qua, định mai sẽ gọi điện rủ cậu đi cà phê, ai ngờ lại gặp cậu ở đây." An Nhiên nói, giọng nói cô vẫn nhanh nhẹn và sôi nổi như ngày nào. Rồi, cô nhìn sang Tuấn Dương, ánh mắt toát lên vẻ ngạc nhiên thoáng qua, "Còn đây là...?"

"À, đây là Trương Tuấn Dương, bạn cũ của chị." Tinh Anh giới thiệu, giọng cô bình thản đến lạ.

"Chào cậu, rất vui được gặp." Tuấn Dương lịch sự chào lại, nhưng trong ánh mắt anh, Tinh Anh nhận thấy một tia lạnh lùng khó hiểu.

Ba con người, ba cá tính, bất ngờ được sắp đặt bên nhau trong một không gian chật hẹp. Họ sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình như thế nào?

Sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng An Nhiên khiến không khí giữa Tinh Anh và Tuấn Dương càng thêm phần gượng gạo. Cả hai đều im lặng, ánh mắt ai nấy đều ẩn chứa những cảm xúc khó đoán.

An Nhiên, với tính cách thẳng thắn, hoạt bát thì lại chẳng mảy may để ý đến sự bất tiện ấy. Cô kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Tinh Anh, ánh mắt cô dán chặt vào Tuấn Dương như muốn nhìn thấu con người đàn ông này.

"Không ngờ lại gặp cậu ở đây, Tuấn Dương!" An Nhiên lên tiếng, giọng nói cô vẫn nhanh nhẹn như ngày nào. "Lâu rồi không gặp, cậu vẫn như xưa, chẳng thay đổi là bao."

Tuấn Dương khẽ gật đầu, ánh mắt anh thoáng nhìn sang Tinh Anh như muốn tìm kiếm một sự đồng tình. Tuy nhiên, cô lại cúi đầu, tránh né ánh mắt anh.

"Hai người... vẫn giữ liên lạc với nhau sao?" An Nhiên hỏi, giọng cô bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt lấp lánh một tia khó hiểu.

"À... cũng thỉnh thoảng thôi." Tinh Anh đáp, giọng cô hơi gượng gạo.

Thực ra, sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy 7 năm trước, cô và Tuấn Dương chẳng còn liên lạc gì nữa. Họ như hai đường thẳng song song, chẳng thể cắt nhau, cũng chẳng thể gần nhau hơn. Vết thương của quá khứ, giống như một bức tường vô hình ngăn cách họ.

Thấy Tinh Anh không muốn tiết lộ nhiều, An Nhiên cũng tắc tịch chuyển sang chuyện khác. Cô hỏi han Tinh Anh về cuộc sống bên Pháp, về công việc, về những dự định trong tương lai. Tinh Anh cũng cố gắng trả lời một cách rõ ràng, rành mạch, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bồn chồn, khó tả.

Bỗng, An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Tuấn Dương, nụ cười tinh quái hiện lên trên khuôn mặt:

"Nghe nói, công ty của cậu đang thực hiện một dự án rất lớn, phải không?"

"Ừm, đúng vậy." Tuấn Dương gật đầu, ánh mắt anh thoáng vẻ ngạc nhiên. Anh không hiểu vì sao An Nhiên lại biết chuyện này.

"Là dự án thiết kế khu nghỉ dưỡng cao cấp bên sông Hoàng Phố ấy à?" An Nhiên tiếp lời, giọng cô hào hứng hơn. "Nghe nói, đó là một dự án đầu tư rất lớn, thu hút nhiều đơn vị tham gia. Không ngờ công ty của cậu lại giành được hợp đồng."

"Cũng chỉ là may mắn thôi." Tuấn Dương khiêm tốn đáp.

"May mắn gì chứ! Mình biết tài năng của cậu mà. Hồi sinh viên, cậu luôn là sinh viên xuất sắc nhất khoa kiến trúc cơ mà." An Nhiên cười tươi, rồi cô quay sang Tinh Anh, "Tinh Anh này, cậu không biết đâu, Tuấn Dương của chúng ta giờ đã là "soái ca" được nhiều cô gái mê mẩn lắm đấy!"

Tinh Anh mỉm cười gượng gạo. Cô tất nhiên biết rõ điều đó. Trương Tuấn Dương vẫn luôn là chàng trai nổi bật, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Vẻ ngoài điển trai, tài năng xuất chúng, tính cách ôn hòa, lịch lãm, tất cả đều khiến anh trở thành "nam thần" trong mắt biết bao cô gái.

"Mà này, hai người... đã ăn tối chưa?" An Nhiên đột nhiên hỏi.

"Chưa, mình vừa mới đến." Tinh Anh đáp.

"Vậy thì trùng hợp quá! Mình cũng chưa ăn. Hay là... chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé? Coi như là dịp để ôn lại chuyện cũ." An Nhiên đề nghị, ánh mắt cô lấp lánh vẻ háo hức.

Tinh Anh hơi do dự. Cô không muốn khiến không khí trở nên gượng gạo hơn, nhưng cũng không nỡ từ chối lời mời chân thành của An Nhiên.

"Cậu quyết định đi, Tinh Anh." Tuấn Dương lên tiếng, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, "Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn một bữa cơm."

Ánh mắt của Tuấn Dương như thách thức, nhưng cũng chất chứa một nỗi khát khao khó nói thành lời. Tinh Anh cảm nhận rõ điều đó, và chính điều đó khiến cô càng thêm băn khoăn. Đã bao năm trôi qua, cô cố gắng chôn giấu mọi thứ trong lòng, nhưng phải chăng, đã đến lúc họ cần phải đối diện với những gút mắc của quá khứ?

"Ừm, vậy... đi ăn thôi!" Tinh Anh cuối cùng cũng gật đầu, như một cách chấp nhận lời thách thức ấy.

Nụ cười rạng rỡ lại nở rộ trên khuôn mặt An Nhiên. Cô nhanh nhẹn đứng dậy, tiến đến ôm lấy cánh tay Tinh Anh, giọng nói háo hức:

"Tuyệt quá! Chúng ta đi ăn món Tứ Xuyên đi! Mình biết một quán mới mở trên phố Nam Kinh, nghe nói đầu bếp là người Tứ Xuyên chính hiệu đấy!"

An Nhiên, vẫn như ngày nào, luôn tràn đầy sức sống và nhiệt huyết. Sự xuất hiện của cô, vô hình trung, khiến bầu không khí bớt phần căng thẳng.

Ba người rời khỏi quán cà phê Lão Mạc, bóng họ in dài trên vỉa hè lấp lánh nước mưa. Chiếc xe của An Nhiên đỗ ngay bên đường, chiếc BMW màu trắng sang trọng, nổi bật giữa dòng xe cộ tấp nập. An Nhiên ga-lăng mở cửa xe cho Tinh Anh, rồi quay sang Tuấn Dương, nháy mắt:

"Mời "soái ca" lên xe!"

Tuấn Dương mỉm cười, ánh mắt anh thoáng nhìn sang Tinh Anh, như muốn nói với cô điều gì đó, nhưng rồi anh lại quay đi, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Trên xe, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, là một bản nhạc Pháp du dương, lãng mạn. An Nhiên vừa lái xe, vừa hát theo, giọng hát trong trẻo, du dương như chính con người cô vậy. Tinh Anh nhìn ra cửa sổ, ngắm dòng người qua lại, lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả.

Thượng Hải về đêm thật đẹp, nhưng cũng thật xa lạ. Bảy năm xa cách, thành phố này đã thay da đổi thịt, như chính cuộc đời cô vậy. Những gì quen thuộc giờ đây bỗng trở nên mơ hồ, như chìm trong sương khói. Chỉ có những cảm xúc trong cô, những rung động của trái tim, là vẫn vẹn nguyên như ngày nào.