Cô đã phân loại và đánh giá từng chi tiết 25 bộ sách tranh mình vừa mới mua trên mạng. Mỗi bộ sách tranh đều phù hợp với trẻ ở những độ tuổi khác nhau và tập trung cải thiện với những kỉ năng nào.
Cuối cùng là đưa ra kết luận, quyển sách nào được đánh giá cao, quyển sách nào không phù hợp, quyển sách nào cực kỳ nhàm chán.
Sau khi làm xong, Ôn Dụ Đóa ngáp một cái, tắt điện thoại đi ngủ.
........
Hôm sau, Ôn Dụ Đóa bổ sung rau củ xay nhuyễn vào thức ăn dặm của Chu Thiếu Ngu.
Cô soạn một bảng thực đơn, dự định sẽ bổ sung vào thức ăn dặm từng ngày theo thứ tự: Bí đỏ, cà rốt, khoai tây, khoai lang, khoai mỡ……
Hệ thống: "Hãy lần lượt bổ sung thực phẩm theo thứ tự, chú ý quan sát bé có bị dị ứng hay không. Mỗi một loại thực phẩm đều phải thử xem có dị ứng không trong ba ngày, nếu không có dấu hiệu gì mới có thể bổ sung thực phẩm mới."
Sáng sớm Ôn Dụ Đóa đã chạy vào phòng bếp, dựa theo hướng dẫn trên mạng: Sau khi đem bí đỏ hấp chín hãy cho vào máy xay để xay nhuyễn, sau đó cho bột ăn dặm vào và khuấy đều thành cháo bí đỏ.
Cô vuốt vuốt cằm nhìn vào bát màu vàng, trầm ngâm suy nghĩ.
Chà! Bát cháo này đúng là một lời khó nói hết!
Cô bưng cháo bí đỏ đi ra phòng bếp, nhìn thấy Chu Tri Việt đang ngồi bên bàn ăn, xắn cổ tay áo sơ mi trắng lên, lật xem mấy quyển tạp chí tài chính tiếng Anh. Sáng sớm ánh mặt trời len lỏi qua từng khung cửa sổ chiếu vào hình bóng người nam nhân ngồi ở đó, sinh ra một loại cảm giác vừa lạnh lẽo vừa cô đơn.
Ôn Dụ Đóa nhân lúc không có ai để ý nhanh chóng nhìn xuống áo quần trên người mình đang mặc. Ừm, cũng không tệ lắm, chiếc áo màu xanh phối hợp váy ngắn nửa người rất tôn dáng, không uổng công cô chọn cả buổi!
"Chào buổi sáng!" Ôn Dụ Đóa cong mắt cười.
Chu Tri Việt ngước mắt, lễ phép đáp lại: "Chào!"
Ôn Dụ Đóa bưng cháo bí đỏ để trên bàn ăn rồi quay sang bế Chu Thiếu Ngu từ trên tấm thảm nhét vào bàn ăn trẻ con.
Chu Thiếu Ngu đã bắt đầu quen dần với việc ngồi trên bàn ăn trẻ con mỗi ngày. Tuy rằng vẻ mặt có chút bất mãn, nhưng hắn cũng không khóc không quậy phá.
Cho đến khi trong miệng bị nhét vào một ngụm hương vị kỳ quái hơn lúc trước, giữa mày Thiếu Ngu nhăn lại, cái miệng nhỏ gắt gao ngậm chặt.
Ôn Dụ Đóa cầm muỗng cao su mềm quơ qua quơ lại trên không trung: "Tiểu Ngư mau xem! Đây là máy bay. Máy bay sẽ bay đi đâu đây?"
Chu Thiếu Ngu mở to mắt nhìn chằm chằm "Máy bay", hai tay nhỏ mập mạp vỗ vỗ trên bàn ăn, có chút vui vẻ.
"Mau mở miệng nhỏ ra, để máy bay bay vào! A...."
Khớp hàm Chu Thiếu Ngu buông lỏng, "Máy bay" đã bay vào trong miệng hắn trong nháy mắt.
Ôn Dụ Đóa vừa lau miệng cho hắn vừa khích lệ: "Bảo bối giỏi quá!"
Chu Tri Việt buông tạp chí trong tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người hai mẹ con.
Sau khi thành công cho hắn ăn hết nữa bát, Ôn Dụ Đóa cảm giác cực kì tự hào, cô quay đầu nhìn Chu Tri Việt liếc mắt một cái, sửa sửa bên một bên tóc mái, chớp chớp mắt: "Thật ra cho con ăn cũng không khó lắm, chỉ cần sử dụng đúng phương pháp. Anh xem, Tiểu Ngư được em huấn luyện, bây giờ đã ăn nhanh hơn rồi."
Chu Tri Việt nhướng mày: "Ừ, đúng vậy."
"Chỉ cần theo đi theo suy nghĩ của con, cho ăn chính là đơn giản như thế." Ôn Dụ Đóa cảm nhận được ánh mắt trong trẻo của nam nhân bên cạnh đang nhìn mình, ngay lập tức ưỡn ngực lên, hóp bụng lại.