Cô quay đầu lại muốn tiếp tục đút cho hắn ăn xong nữa bát còn lại.
Chu Thiếu Ngu chu cái miệng nhỏ lên: "Phù....Phù."
Một ngụm cháo còn ấm phun thẳng lên mặt Ôn Dụ Đóa.
Ôn Dụ Đóa: "!!"
Cô duỗi tay lau đi, toàn bộ bàn tay đều dính đầy chất lỏng màu vàng! Hai mắt, mặt, môi và tóc đều bị dính cháo bí đỏ!
Thật mất mặt! Ôn Dụ Đóa tức giận nhìn Chu Thiếu Ngu trừng mắt một cái, chỉ thấy miệng và mặt của nhãi con này cũng đều là màu vàng. Thì ra vừa rồi hắn không hề nuốt vào, mà là phun ra tay chơi, chơi cực kì vui vẻ.
"Phụt..."
Chu Thiếu Ngu cảm thấy rất thú vị, há cái miệng chưa mọc răng cười rộ lên.
"Chu! Thiếu! Ngu!" Ôn Dụ Đóa tức muốn hộc máu: "Con làm cái gì vậy?"
Chu Thiếu Ngu ngây thơ nhìn mẹ mình trở nên hung dữ, trực giác nói cho hắn biết tình huống trước mắt rất nguy hiểm, không dám phun ra thêm lần nữa."
Chu Tri Việt đưa cho Ôn Dụ Đóa một hộp giấy ăn.
Ôn Dụ Đóa xụ mặt rút khăn giấy ra, không biết có phải ảo giác hay không, hình như cô nhìn thấy khoé môi Chu Tri Việt hiện lên một ý cười nhàn nhạt.
Cô nhanh chóng lau sạch mặt mình và Chu Thiếu Ngu, chưa từ bỏ ý định tiếp tục cho hắn ăn nửa bát còn lại.
Chu Thiếu Ngu sau khi bị mắng đã trở nên ngoan ngoãn rất nhiều, thành thật nuối xuống cháo bí đỏ có hương vị kỳ quái.
Sau khi ăn xong muỗng cuối cùng, Ôn Dụ Đóa nhanh chóng bế Chu Thiếu Ngu chạy lên phòng, vào phòng vệ sinh rửa mặt rửa tay cho Chu Thiếu Ngu, rồi đến lượt mình tắm rửa gội đầu.
Phi! Nuôi con chính là vất vả như thế! Ai nói đơn giản vào đây mà làm!
……
Chu Tri Việt khép lại tạp chí, bưng lên cốc cà phê đã sắp nguội, nhẹ nhấp một ngụm.
Quản gia Sầm: "Nhị thiếu, ngài cần tôi đổi cốc cà phê mới không?"
"Không cần." Chu Tri Việt ngồi dựa vào ghế, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, giọng nói trầm thấp thanh lãnh: "Nói tôi nghe, gần đây tình hình giữa phu nhân và Thiếu Ngu như thế nào."
"Vâng." Quản gia Sầm kể lại tình hình của Ôn Dụ Đóa và Chu Thiếu Ngu khi Chu Tri Việt ở nước M công tác:
"Thật sự phu nhân đối xử với thiếu gia đặc biệt tốt." Quản gia Sầm nhịn không được khen ngợi: "Tin đồn về phu nhân ở bên ngoài đúng là không chính xác. Không ngờ phu nhân còn trẻ như vậy, lại dày dặn kinh nghiệm, giàu lòng nhân ái. Tôi thấy thiếu gia đã mập lên không ít, khuôn mặt cũng hồng nhuận rất nhiều, thông minh lại đáng yêu, ngoan ngoãn không quấy khóc...."
Chu Tri Việt liếc nhìn ánh nắng ngoài sân vườn, ánh mắt xa xăm lại sắc bén. Hắn gõ nhẹ các ngón tay lên mặt bàn, khuy măng sét bằng kim cương có hình ngôi sao sáu cánh phản xạ sáng chói.
Một lúc sau, Chu Tri Việt nhắm mắt, nghiêm túc nói: "Tiếp tục nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người họ, sau này từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cũng phải báo cáo cho tôi."
Quản gia Sầm cung kính gật đầu: "Vâng!"
Vào đêm mùa thu tháng mười, cơn gió se se lạnh nhẹ nhàng lướt qua, vầng trăng lưỡi liềm bị những đám mây trắng trôi qua che khuất.
Sau khi ăn cơm xong, Ôn Dụ Đóa bế Chu Thiếu Ngu đặt lên nệm mềm trong phòng khách. Lúc chạng vạng Chu Thiếu Ngu đã ngủ một lúc, bây giờ tinh thần phấn chấn đang chơi trống.
Một đôi tay mập mạp dựa theo tiết tấu âm nhạc vỗ vỗ lên trống nhỏ, miệng nhỏ vui vẻ cười lớn. Tuy Chu Thiếu Ngu có mới nới cũ, nhưng món đồ chơi này hắn cực kỳ yêu thích, đã chơi một tuần rồi nhưng vẫn không thấy chán.